Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1046: Đến Vân Trang

Nghe nói như thế, Lưu Nhâm nở nụ cười: "Lâm thần y, đây chỉ là lễ ra mắt, nếu như ngài có thể chữa khỏi bệnh cho Mã Gia chúng tôi thì còn có một phần hậu lễ khác, đồng thời sẽ nhận được Mã Gia cảm kích.”
Đối với biết bao người khác mà nói, có thể được Mã Gia cảm kích đã là phần vinh dự lớn tới nhường nào.
"Quá ít." Lâm Phàm sau khi sờ soạng một hồi thì tỏ ra chẳng mấy quan tâm nữa, đồng thời nhìn Lưu Nhâm nhắc lại: “Quá ít.”
Lưu Nhâm ngây ngẩn cả người, nhưng trên mặt vẫn vẫn duy trì nụ cười, chí ít gã có thể biết được vị Lâm thần y này quả nhiên là kẻ thích tiền.
Lúc này, Lưu Nhâm nở nụ cười: "Thần y ngài yên tâm, mười triệu này chỉ là lễ ra mắt mà thôi. Đương nhiên là rất ít, số tiền này so sánh với bệnh tình của Mã Gia cũng chỉ là mưa bụi. Thần y ngài cứ yên tâm, chỉ cần ngài có thể chữa khỏi bệnh cho Mã Gia thì phần hậu lễ chắc chắn sẽ khiến thần y thỏa mãn.”
“ À đúng rồi, Mã Gia còn nói tối mai muốn gặp mặt ngài, đến lúc đó tôi sẽ đi đón ngài.” Lưu Nhâm mở miệng nói.
Lâm Phàm nhìn đối phương: “ Không cần, ông cứ nói thẳng địa điểm là được.”
Lưu Nhâm không nói thêm gì. Bây giờ mình đang là người đi xin người ta, vậy thì đành phải ngả theo, tên thần y này nói cái gì thì chính là cái đó.
"Thần y, địa điểm ở Vân Trang, chúng tôi cung kính chờ đợi ngài đến." Lưu Nhâm nói: “ Vậy thì không quấy rầy ngài nữa, chúng tôi đi về trước.”
Lâm Phàm ừ một tiếng: “ Đem mấy cái túi tiền này về đi.”
Lưu Nhâm sững sờ, dường như không có kịp phản ứng lại: “ Thần y, ý của ngài là?”
"Quá ít, mang về đi, đêm mai tôi sẽ nói cho Mã Thanh Châu nên cho bao nhiêu." Lâm Phàm mở miệng nói.
"Chuyện này. . . ." Lưu Nhâm không nghĩ tới thần y này còn tham lam như vậy, 1000 vạn làm lễ ra mắt còn chê ít, nhưng cuối cùng vẫn cười nói: “ Được rồi, tôi sẽ chuyển lời của ngài cho Mã Gia.”
Khi Lưu Nhâm sau khi rời đi, Lâm Phàm cười ha hả, hắn đâu chỉ muốn có 1000 vạn.
Dù sao cũng không quan trọng, đêm mai đối phương sẽ biết mình muốn cái gì.
Sau đó Lâm Phàm tiếp tục ăn cơm, mà những người dân xung quanh lại kinh ngạc nhìn hắn, cảm giác thật khủng bố.
Thậm chí có người còn không dám tin.
Vừa rồi khi từng túi tiền mặt được mở ra, quả thực khiến bọn họ chói mù mắt.

Bên ngoài.
Lưu Nhâm không kìm được nữa muốn báo tin cho Mã Gia, hóa ra tên Lâm thần y này quả nhiên là kẻ ham mê tiền, hơn nữa còn vô cùng tham lam.
Đầu dây bên kia bắt máy.
“ Mã Gia, tôi đã gặp tên nhãi kia rồi, ngài nói quả nhiên không sai, không có ai không thích tiền."
Bên kia đầu dây, Mã Thanh Châu lộ ra nụ cười: “ Nhận rồi? Có nói gì hay không?"
Lưu Nhâm, đáp: "Mã Gia, đối phương không có lấy tiền, hắn ta chê ít. Nhưng mà hắn đã đồng ý tham gia yến hội tối mai, hơn nữa còn nói sẽ gặp mặt ngài để nói số tiền hắn muốn.”
"Ha ha!" Mã Thanh Châu đột nhiên nở nụ cười: “ Khá lắm, quả nhiên cũng là lòng dạ loại hiểm độc, cũng không tự nhìn lại mình xem có cái số hưởng hay không.”
Đối với Mã Thanh Châu mà nói, chỉ cần đối phương đồng ý chữa bệnh cho hắn thì chính là kết quả tốt nhất rồi , còn phương diện tiền bạc thì còn phải xem hắn có cái mệnh để cầm hay không.
Nếu như ngay từ đầu cung kính với ông ta, còn giúp chữa trị khỏi bệnh thì có lẽ sẽ được ông ta thưởng cho một khoản tiền. Thậm chí còn khiến ông ta nhớ kỹ ân tình này, thế nhưng bây giờ thì loại người này sao có thể giữ lại chứ.
Xác phải chìm đáy sông thôi.

Sau khi đi ra từ khách sạn, Lâm Phàm chuẩn bị tùy tiện đi xem một chút.
Đinh đinh.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên.
“ Đến chết mất thôi! Minh Dương, đến cùng anh muốn nói gì vậy hả, sao cứ phải gọi điện liên tiếp như vậy?” Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ, lúc này mới đến Thanh Châu chưa được bao lâu thì đã bị Vương Minh Dương gọi ít nhất là mười mấy cuộc điện thoại.
Vương Minh Dương: “Không phải là do tôi sợ cậu xảy ra chuyện hay sao? Cậu nói xem, đang yên đang lành lại nghĩ cái gì vậy hả? Chỗ nguy hiểm vậy mà cậu cũng dám đi, cái tên Mã Thanh Châu kia là kẻ dám giết người đấy.”
“ Biết rồi, biết rồi! Không cần phải lo lắng nữa, tôi sẽ về nhanh thôi, muộn nhất là ngày mai tôi sẽ về Thượng Hải.” Lâm Phàm nói.
Vương Minh Dương an tâm, nói: "Vậy thì tốt, về sớm một chút, nhớ kỹ là tuyệt đối không được liều mạng với tên Mã Thanh Châu kia. Cậu ở Thanh Châu chỉ có một mình không có ai giúp đỡ, rất là nguy hiểm đó.”
Lâm Phàm, nói: "Được rồi, yên tâm đi, có thể có chuyện lớn cơ chứ. Chờ tôi trở lại là được."
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Phàm cũng là có chút bất đắc dĩ.
Tên Vương Minh Dương này cái gì cũng tốt, chỉ mỗi cái là nói nhảm nhiều quá.
Hôm sau.
Buổi tối.
Lâm Phàm đi ra từ khách sạn, chặn một chiếc taxi.
"Bác tài, cho tôi đến Vân Trang." Lâm Phàm lên xe nói nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận