Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 401: Thật là lợi hại!

Hành khách chung quanh cười mà không kiêng nể gì, bọn họ căn bản không thèm để ý người này sẽ xử lý bọn họ như thế nào. Nhân viên an ninh đang ở đây, chẳng lẽ anh ta còn dám đi lên đánh người hay sao? Huống hồ nhiều người như vậy, nếu người này dám động thủ, bọn họ có thể tha cho hắn chắc?
Kiều Phi lúc này tức giận mà không thể phát tiết, anh ta nhìn Lâm Phàm, chỉ vào mình: "Đầu óc tao có vấn đề? Mày xem rốt cuộc đầu óc ai có vấn đề, tao là khách VIP của hãng hàng không này đấy! Mày có biết, mỗi năm tao phải bay bao nhiêu chuyến không? Ít nhất 200 chuyến đấy, mày biết không?”
Nhân viên an ninh nhíu mày: "Quý khách, ngài nên chú ý đến cảm xúc của mình, nơi này là sân bay, là nơi công cộng, xin đừng lớn tiếng ồn ào.”
Lâm Phàm nhìn Kiều Phi, bĩu môi: "Một chút tố chất cũng không có, làm ầm ĩ, cũng không biết học như thế nào mà qua được chín năm giáo dục bắt buộc. Tư tưởng phẩm chất này cũng không quan trọng gì, mọi người đừng để ý tới gã. Loại người này càng để ý thì anh ta càng đắc ý, đánh mất hết mặt mũi của người Hoa Hạ chúng ta, sân bay chính là cửa sổ quốc gia, về sau phải hạn chế loại người có tố chất thấp như thế này."
Các hành khách xung quanh gật đầu và đồng ý.
"Đừng để ý tới người này, càng để ý anh ta càng đắc ý."
"Anh ta còn dám nói đến tố chất của người khác nữa, tố chất của mình cũng không ra gì còn làm ầm ĩ, con trai nhà tôi mới ba tuổi cũng biết không thể làm ầm ĩ ở nơi công cộng."
"Quốc gia chúng ta có quá nhiều loại người này, cho nên mới ảnh hưởng đến tố chất tổng thể."
"Ôi! Người bây giờ, ăn mặc thì bảnh bao mà thật ra tố chất lại thấp như vậy."
......
Lúc này Kiều Phi đã sắp nổ tung rồi, anh ta không nghĩ tới mình lại trở thành đối tượng bị công kích của mọi người.
Nhân viên an ninh thấy sự tình càng ngày càng nghiêm trọng nên nhìn Kiều Phi, nói: "Phiền anh đi theo chúng tôi một chuyến."
Kiều Phi sững sờ, nhất thời nổi giận: "Dựa vào cái gì mà bắt tôi đi theo các anh, hắn thì sao?"
“Xin lỗi quý khách, mời ngài phối hợp, nếu ngài không phối hợp, rất có thể sẽ làm chậm trễ thời gian lên máy bay." Nhân viên an ninh nói.
"Tôi muốn khiếu nại các anh, các anh có biết tôi là khách hàng VIP của hãng hàng không này hay không? Các anh có biết các anh đang nói chuyện với ai hay không?" Kiều Phi chỉ vào nhân viên an ninh giận dữ quát, vẻ mặt rất dữ tợn.
Nhân viên an ninh đặt tay ở phía sau, như thể đang chờ đợi sự phản kháng của đối phương.
Lâm Phàm vui vẻ hớn hở: "Khách hàng VIP, anh thật lợi hại nha, thời gian đăng ký sắp hết rồi, nói không chừng anh không kịp lên máy bay đâu.”
Kiều Phi tức giận nhưng không biết nên nói cái gì. Anh ta không nghĩ đến lần này đến Thượng Hải còn gặp chuyện, cuối cùng anh ta chỉ vào Lâm Phàm, nói: "Được, mày được lắm!”
Lâm Phàm lạnh nhạt cười: "Biết tôi được thì anh cũng không cần nói ra, dù sao tôi cũng sẽ không thay đổi thái độ của mình đối với anh.”
Cuối cùng, Kiều Phi rời đi cùng nhân viên an ninh, lúc đi, ánh mắt anh ta nhìn về phía Lâm Phàm giống như đang muốn nuốt hắn vậy.
Nhưng hắn cũng không sợ những thứ này, muốn đến thì đến, sợ gì anh chứ.
Bốp bốp!
Lúc này, chung quanh vang lên tiếng vỗ tay, Lâm Phàm gật đầu với ba người nông dân, sau đó đứng ở phía sau tiếp tục xếp hàng. Điều này làm chậm trễ không ít thời gian, tuy nhiên để bắt kịp chuyến bay thì vẫn không thành vấn đề.
Người đàn ông da ngăm đen cảm kích: "Cám ơn cậu đã giúp chúng tôi.”
Lâm Phàm khoát tay: "Không cần cảm ơn, mặc kệ là ai cũng sẽ không ngồi yên mặc kệ được. Cho dù không có tôi thì cũng sẽ có người đứng ra, tên kia là chó đội lốt người, thật chẳng ra làm sao.”
Sau khi hoàn thành xong thủ tục, hắn đi vào bên trong.
Ở đây còn một đoạn đường nữa, hắn phải tăng tốc độ.
Nhưng cũng may cửa lên máy bay không quá xa. Nếu như giống trước đây phải đi đến cuối cùng con đường thì sẽ thật sự là bẫy người. Đi bộ ít nhất cũng phải mất mười mấy hai mươi phút.
Vài giờ sau.
Lâm Phàm đứng bên ngoài sân bay Thượng Hải, hít sâu một hơi, tinh thần được phóng thích hoàn toàn, lại được ngửi thấy mùi vị quen thuộc.
Gọi taxi.
"Đến phố Vân Lý."
Người lái xe: "Được rồi."
Mà lúc này, ở trên một chiếc xe phía sau, Kiều Phi chỉ vào chiếc xe phía trước, nói: "Đuổi theo chiếc xe kia, gấp đôi tiền.”
Tài xế ở Thượng Hải đều là tài xế lâu năm, kỹ thuật cao siêu, không dễ dàng bị lật xe. Hơn nữa có lời đồn rằng, có thể lái xe ở Thượng Hải thì không có chỗ nào trên thế giới có thể ngăn cản được người đó.
Trên mặt tài xế lộ ra vẻ hưng phấn: "Ngồi yên, cam đoan đuổi kịp.”
Kiều Phi thắt dây an toàn, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh. Thật quá tốt rồi, tên nhóc này nói xấu mình ngay ở sân bay, nếu như không phải vì bắt kịp máy bay thì anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này như vậy.
Anh ta ngồi khoang hạng nhất, sau khi đi ra đã trực tiếp canh giữ ở cửa để chờ tên nhóc này. Hôm nay nếu không làm rõ ràng chuyện này thì trong lòng anh ta không yên, sẽ không thoải mái.
Bên trong taxi.
Lâm Phàm và Vương Minh Dương nói chuyện điện thoại.
"Xuống máy bay rồi, đang ở trên xe, chuẩn bị đến cửa hàng trước, anh gọi điện tới có chuyện gì không?"
Vương Minh Dương: "Định đón gió tẩy trần cho cậu và nói cho cậu một tin tức tốt."
Lâm Phàm vui vẻ: "Tin tốt gì có thể làm cho anh vui vẻ như vậy?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận