Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1116: Lần này tôi muốn vẽ bức tranh lớn nhất

Ông Trịnh cười: "Lão Lâm, tôi ngóng sao ngóng trăng, cũng không bằng trông mong cậu tới."
Tiểu Vương tiến lên: "Lâm đại sư, để tôi cầm hành lý cho ngài."
“Cảm ơn, Tiểu Vương." Lâm Phàm gật đầu, không nói thêm gì, đưa vali cho Tiểu Vương.
Ông Trịnh thật sự còn có chút nghi ngờ: "Lão Lâm, không phải tôi không hoan nghênh cậu nhưng tôi muốn hỏi một chút, sao lần này cậu lại tới sớm như vậy? Không phải cậu có việc gì khác để làm ở đây chứ?”
Lâm Phàm: "Vốn là tôi không muốn đến sớm như vậy nhưng chuyện triển lãm tranh quốc tế này yêu cầu về tác phẩm không thể quá thấp. Về phương diện công cụ, tôi thật sự không dễ tìm cho nên muốn tới đây và đến hiệp hội các ông để vẽ tranh.”
Ông Trịnh vừa nghe thấy thì nhất thời ngây người, ông ta cảm thấy lão Lâm nói chuyện có chút không tầm thường.
Công cụ bị hạn chế, tranh bình thường vẽ không được. Vậy rốt cuộc là lão Lâm này muốn vẽ ra loại tranh gì đây?
Nghĩ tới đây, ông Trịnh có chút kích động, thậm chí rất là chờ mong. Chỉ là nhìn thời gian hiện tại thì vẫn nên nén loại chờ mong này ở trong lòng.
"Được, không nói những thứ này nữa, trước tiên theo tôi trở về. Tôi bảo chị dâu cậu xuống bếp, nấu cho cậu một bàn đồ ăn ngon." Trịnh Trọng Sơn cười nói.
Lâm Phàm cũng nở nụ cười: "Được, vậy tôi đây lại có lộc ăn rồi." Sau đó hắn nghĩ đến một điều, cảm thấy cần phải hỏi.
"Lão Trịnh, ông có biết Mã Mục Phong ở Thanh Châu không?"
Trịnh Trọng Sơn gật đầu: "Biết, cái này khẳng định biết, không ngờ tại xã hội này lại còn có loại người như vậy tồn tại. Càng khiến người ta bất ngờ là, người đứng sau lại là gã Mã Mục Phong này, thật sự là mất mặt cả quốc gia. Việc này, theo tôi được biết là đã có ảnh hưởng rất lớn. Nội bộ cấp cao nhất bên trên đã hạ mệnh lệnh bắt đầu tiến hành nghiêm trị, nhất định phải đưa những người này ra trước pháp luật. Nhưng mà lão Lâm này, sau này gặp phải chuyện như thế, chỉ cần cậu có chứng cứ thì cứ đến tìm tôi. Mặc dù bây giờ tôi đã nghỉ hưu, nhưng vẫn còn có chút khả năng có thể giúp được.”
Lâm Phàm cười: “Lão Trịnh, ý tôi nói không phải cái này, mà là chỗ dựa của Mã Mục Phong. Ông ta còn có chỗ dựa vững chắc khác. Ngay từ đầu tôi cũng không biết nhưng đối phương lại chủ động liên hệ với tôi. Căn cứ theo điều tra của tôi thì có lẽ người này ở thủ đô nhưng chưa biết là ai. Ông thử nghĩ lại, người có thể trở thành chỗ dựa vững chắc thì chắc thế lực cũng khá được."
Trịnh Trọng Sơn sửng sốt: "Còn có chuyện này à? Nếu thật sự là như vậy thì theo tôi thấy, đây rất có thể là một con quái vật khổng lồ. Chỉ sợ bên trong ẩn giấu không ít ông to bà lớn đâu nha.”
Sau khi nói đến chuyện này, vẻ mặt Trịnh Trọng Sơn lập tức trở nên nghiêm túc. Xem ra ông ta cũng đã để để chuyện này trong lòng.
Chỉ là không biết sau lưng rốt cuộc là ai mà thôi.
Sau đó Trịnh Trọng Sơn lại cười: "Trước tiên không cần quan tâm những chuyện này nữa. Chúng ta bây giờ vẫn nên nhanh chóng trở về, chỉ sợ chị dâu cậu chờ đến sốt ruột rồi." Sau đó ông ta lại nghiêm túc nói: "Thế nhưng chuyện này cậu nhất định không được xúc động. Tôi thấy thế lực sau lưng này không đơn giản, rất có thể liên lụy đến một đội ngũ khổng lồ.”
Lâm Phàm gật đầu: "Ừm, trong lòng tôi biết rõ.”
Đối với loại chuyện này, nếu như để cho hắn biết là ai thì khẳng định hắn sẽ không bỏ qua. Với thực lực của hắn, chẳng lẽ còn có thể sợ những thứ này được chắc?
Khu nhà trong quân khu.
"Chị dâu, quấy rầy rồi, lần này tới đây em không mua gì, ngại quá." Lâm Phàm vào phòng, cười nói.
Tú Phương đang bận rộn trong phòng bếp: "Nói những lời khách sáo này làm gì, có thể đến làm khách là tốt rồi."
Sau đó bà ta gọi to về phía trên lầu: "Tiểu Bảo, chú Lâm con tới rồi nè, còn không nhanh tới chào chú Lâm. Không phải con vẫn luôn nhắc tới chú ấy sao?"
Một tên nhóc có vẻ mặt hưng phấn từ trên lầu chạy xuống: "Chú Lâm....”
Tuy rằng bây giờ cậu bé còn rất nhỏ nhưng ông bà nội và cha mẹ đều nói với cậu bé rằng cậu bé có thể vui vẻ chạy nhảy, đều là nhờ chú Lâm. Cho nên trong lòng Tiểu Bảo, Lâm Phàm chính là đại anh hùng.
Lâm Phàm vuốt đầu cậu bé kia: "Tiểu Bảo, vóc dáng đã cao lớn hơn rồi nhỉ.”
Trịnh lão: "Lão Lâm, chúng ta đi uống trà trước, chờ chị dâu cậu làm xong đồ ăn thì chúng ta lại uống chút rượu.”
Tiểu Bảo dính chặt bên cạnh Lâm Phàm. Hắn thắc mắc không biết bản thân có mị lực hấp dẫn trẻ nhỏ hay không, sao đứa nhỏ nào cũng đều thích hắn như vậy.
Trong phòng sách.
Lâm Phàm liếc mắt một cái đã nhìn thấy một bức tranh. Đây là bức tranh chính hắn đưa cho ông Trịnh, hiện tại đã được treo lên tường.
Ông Trịnh: "Lão Lâm, rốt cuộc cậu muốn vẽ bức tranh gì mà ngay cả bên cậu cũng không có nguyên liệu?”
Lâm Phàm xua tay: "Không phải không có, chỉ là không có không gian đủ lớn để thi triển ra thôi. Lần này tôi muốn vẽ một bức tranh lớn nhất, chiều dài phải hơn năm mét... "
Hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận