Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 158: Ghé thăm công ty Vương Minh Dương

Trong lòng thở dài, cảm thấy có chút chán ghét. Nếu hắn sớm biết sẽ có việc hôm nay thì hắn sẽ không ra tay, mắc gì chọc thêm phiền phức cho mình chứ.
Vì sao không muốn tái đấu với Hàn Lục hả? Nguyên nhân còn phải nghĩ sao?
Người ta muốn đánh thì mình đánh, vậy mình là cái gì?
Lỡ lần sau xuất hiện con mèo con chó nào đó cũng vậy thì mình thế nào?
Công ty Vương Minh Dương.
“Con mẹ Anh Kim này điên à?” Vương Minh Dương thật sự nổi giận, mình nghĩ nâng đỡ một nghệ sĩ chả có gì là khó, một người giàu có giá trị bản thân trăm ức như mình đối xử công bằng với thím mà thím dám chơi trò mèo với tôi?
Còn dám chơi hết lần này đến lần khác.
“Vương tổng bớt giận, chuyện này để tôi bàn bạc lại.”
“Còn bàn cái con khỉ, con mẹ này chả thèm quan tâm tôi là ai, bàn cái huần hòe gì mà bàn.” Vương Minh Dương cảm thấy bất lực, không muốn nói gì nữa. Anh Kim là Thiên hậu, mối quan hệ lại rộng. Dù không thèm quan tâm đến người giàu có giá trị trăm ức thì anh ấy vẫn không thể làm gì được bà ta.
Người ta không giàu bằng anh nhưng làm mưa làm gió trong ngành giải trí đã lâu, quen biết nhiều người có quyền có thế, anh ta không cách nào làm gì được.
“Con mẹ điên này giở trò mèo, chơi không công bằng. Nếu biết trước tôi đã tài trợ cho ‘Giọng ca Triển vọng’ đuổi con mẹ này đi cho rồi.” Vương Minh Dương tức không có chỗ xả giận, dù tài sản trăm ức nhưng vẫn còn rất trẻ, khi nổi điên là chửi bậy không ngớt miệng.
Đùng đùng, có người gõ cửa.
“Vương tổng, ở dưới có người tự xưng là Lâm Phàm đến gặp ngài.”
Vương Minh Dương đang nổi nóng thì lập tức vui vẻ: “Mau dắt người lên đây.”
“Dạ.”
Lâm Phàm rất nhanh lên tới.
“Đến gặp anh còn phải hẹn trước nữa à?” Vừa bước vào, Lâm Phàm cười nói.
Lâm Phàm không có đích đến, chợt nghĩ dù sao chưa từng đến chỗ Vương Minh Dương, hắn nên đi tham quan một vòng để tăng kiến thức cũng tốt.
“Người của tôi không biết anh, sau này họ sẽ quen thôi.”
Vương Minh Dương vừa cười vừa nói, sau đó dặn dò nhân viên: “Nhớ kỹ, đây là người anh em của tôi. Sau này có đến công ty thì phải chiêu đãi anh ấy cho đàng hoàng.”
“Đã rõ, Vương tổng.” Nhân viên gật đầu, sau đó rời đi.
Vương Minh Dương cười vỗ bả vai Lâm Phàm: “Hôm nay sao rảnh đến tìm tôi đây?”
“Thôi! Đừng hỏi nữa, phiền chết đi được.” Lâm Phàm không khách sáo, ngồi vào chỗ Vương Minh Dương, nhớ đến thì não lại muốn nổ tung.
Trợ lý Tiểu Trần của Vương Minh Dương ngạc nhiên nhìn Lâm Phàm, nhưng anh ta rất rõ mối quan hệ giữa người này và Vương tổng không tầm thường, nhất định phải ghi nhớ trong lòng.
“Tối qua tôi có đi xem cuộc thi, thật sự bất công. Cái bà Anh Kim đó, haizz! Mẹ nó, tôi hận không thể tát vào mặt bả hai phát cho rồi.” Vương Minh Dương than thở.
Lâm Phàm cười cười: “Chuyện lớn gì mà để nhà giàu trăm ức phải buồn bã vậy?”
Vương Minh Dương đáp: “Không lo sao được, ở đâu nhảy ra con mẹ Anh Kim. Bốn giám khảo chỉ có mắt của bà ta bị mù, ai không biết Vương Vũ Thần là thân thích của bà ta chứ.”
Tiểu Trần nói: “Vương tổng, Dương Thần lão sư đến.”
Vương Minh Dương gật đầu: “Để ông ấy vào đi, không biết sao rồi.”
Một người đàn ông năm mươi tuổi mau chóng đi vào: “Vương tổng.”
Vương Minh Dương khách sáo hỏi: “Thế nào rồi Dương lão sư?”
Dương Thần là một nhà sáng tác nhạc nổi tiếng trong nước, đã viết rất nhiều ca khúc người người mê say. Vương Minh Dương mời đại thần này ra tay, chính là định sản xuất một bản nhạc độc quyền.
Nhưng muốn tạo một bản hit trong thời gian quá ngắn như vậy, đúng là khó càng thêm khó.
Lâm Phàm tò mò hỏi: “Chuẩn bị sáng tác riêng một bản nhạc à?”
Vương Minh Dương nói: “Không hẳn, đối phương có bài hát sáng tác riêng, tôi cũng không thể đứng nhìn được. Đợi cuộc tranh tài ngày mốt, nếu Vương Vũ Thần lại có thêm một bài hát mới hoàn hảo nữa thì Ngô Hoán Nguyệt sẽ nguy hiểm. Tôi bảo này, sao cậu không lo lắng chút nào vậy hả, dù sao cũng là việc của anh mà.”
Lâm Phàm khoát tay: “Đừng nói nữa, ai mà nghe câu nói này của anh chắc hiểu lầm chết đấy.”
Vương Minh Dương đáp: “Cậu ngồi xuống đi, tôi phải thảo luận với Dương lão sư một lát.”
Được, hắn thoải mái dòm ngó xung quanh. Cái ghế làm việc này không tệ, nhìn là biết giá không rẻ. Văn phòng kẻ có tiền thật thoải mái, không khí trong lành, cảnh quan thoáng đãng, nghe đến cuộc thảo luận đi vào ngõ cụt, Lâm Phàm cười cười sau đó lấy giấy bút ra nguệch ngoạc vẽ tranh.
Vương Minh Dương nói: “Dương lão sư, ông là chuyên gia lĩnh vực này đấy.”
Dương lão sư: “Vương tổng, không phải muốn là được đâu, một ca khúc kinh điển cần phải có linh cảm. Bản nhạc riêng của Vương Vũ Thần do một người chuyên nghiệp sáng tác, dư sức phát hành thành album. Rõ ràng là đã chuẩn bị từ trước.”
“Vậy làm sao bây giờ, chả lẽ chúng ta phải chịu thua. Nếu vào top 3 tôi cũng không nói làm gì, bây giờ cả top 12 cũng không vào được thì phải làm sao?” Trong lòng Vương Minh Dương rất khó chịu, vào được top 3 thì đạt quán quân hay không cũng chẳng sao, nhưng bây giờ quan trọng là mắc kẹt ở vòng 24 lên 12.
Bạn cần đăng nhập để bình luận