Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 157: Là do Lâm đại sư khinh thường mà thôi

Trong lòng Lâm Phàm rủa thầm, đấu con khỉ khô quẹt, ai ở không mà đấu: “Tôi khá bận và không thích đánh nhau, bình thường chỉ xem vài quẻ, bán vài cái bánh kếp, tu thân dưỡng tính. Làm những chuyện đánh đấm như vậy dễ bị thương lắm.”
Dường như phóng viên đã nắm được trọng tâm: “Anh nói bạo lực tức là đang ám chỉ Hàn Lục MMA là người bạo lực phải không?”
Nghe xong Lâm Phàm phát cáu, hắn đã nói thế bao giờ. Dù cô là phóng viên nhưng cũng không nên nhét chữ vào họng hắn thế chứ.
“Này người đẹp. Chúng ta đừng chơi trò cắt chữ lấy nghĩa nhé! Tôi không hề nói đó là bạo lực.” Lâm Phàm nói.
Những khách hàng trung thành mua bánh kếp đã vội đến cuồng chân.
“Mấy người phóng viên này, mau mau hỏi cho xong đi, Lâm đại sư không rảnh quanh co với mấy người đâu.”
“Đúng đó, Lâm đại sư không muốn giải thích thôi. Anh ấy không muốn đánh, biết tại sao không muốn đánh không? Hàn Lục là bại tướng dưới tay Lâm Phàm đã từng bị K.O, đánh làm cái quái gì?”
“Lâm đại sư nói thẳng với họ cho rồi, ai mà có hứng thú đánh bại tướng của mình nữa chứ.”
Đệch!
Đúng là đồng đội heo mà!
Hắn nể rồi, những người này đúng là biết gây sự, đây không phải tạo thêm nội dung cho phóng viên thêm mắm dặm muối à?
Quả nhiên có phóng viên nắm được vấn đề.
“Cho hỏi, anh hiểu rõ Lâm đại sư à?”
“Tất nhiên, tôi là khách hàng trung thành của Lâm đại sư, tôi làm gì mà không hiểu rõ Lâm đại sư chứ?”
Phóng viên: “Vậy theo anh vì sao Lâm đại sư không muốn tái đấu với Hàn Lục?”
Người qua đường: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Lâm đại sư khinh thường đó! Anh có biết một phút Lâm đại sư kiếm được bao nhiêu tiền không? Giao đấu với Hàn Lục có lợi ích gì đâu? Huống chi là người mình từng đánh bại, bây giờ đánh nữa khác nào khi dễ người ta.”
“Chuẩn bài! Lâm đại sư đúng là siêu việt, tôi còn không biết Hàn Lục là ai nữa đây.”
“Lâm đại sư mau bán bánh kếp đi, chúng tôi chờ nãy giờ rồi.”
“Đúng rồi, đúng rồi, mấy người phóng viên này làm ơn nhường đường giùm đi.”

Hắn không muốn nói nhảm với những phóng viên này nữa, bước thẳng đến trước gian hàng.
Lâm Phàm nói: “Hôm nay không bóc số, ai cũng có phần.”
Cả đám cư dân nghe xong, vô cùng hào hứng.
“Lâm đại sư, anh thật là tốt bụng.”
“May ghê! Tôi yêu ông chủ nhỏ mất thôi.”
“Mấy tay phóng viên này đi mau đi, đừng quấy rầy chỗ chúng tôi mua bánh kếp, nếu không chúng tôi liều mạng với mấy người à.”
Thấy phóng viên còn muốn bám dính lấy Lâm Phàm, nguyên một đám cư dân không thể nhịn nữa.
Hiếm có khi hôm nay không bóc số, đám phóng viên này còn muốn phá hoại, rõ là muốn gây thù chuốc oán mà.
Những phóng viên sững sờ nhìn thái độ của người dân.
Đây là cái quái gì thế?
Đây lần đầu họ gặp tình cảnh này đấy!
Một tiếng sau.
Các phỏng viên như ngu người luôn rồi, bán bánh kếp mà đắt thế này hử? Bọn họ đang muốn chờ bán xong bánh kếp lại phỏng vấn tiếp.
Nhưng không thể ngờ cái hàng dài trước tiệm không những không ngắn đi mà ngày càng dài thêm.
Định xếp đến bao giờ?
Đừng nói phóng viên, ngay cả bản thân Lâm Phàm cũng khiếp đảm.
Cái lão Thần Côn này chuẩn bị bao nhiêu nguyên liệu mà bán mãi không hết thế này? Nhìn cái hàng dài dằng dặc kia muốn trầm cảm quá.
Sợ quá, sợ quá, phải trốn thôi.
Vốn dĩ cả đám còn đang xếp hàng đợi, nào ngờ một lát sau Lâm đại sư và đám người ở giữa bỗng bốc hơi đi mất, không hề quay lại.
“Lâm đại sư chết bầm trốn mất rồi.” Một người dân không được ăn bánh kếp, đau lòng.
Giờ phút này, ánh mắt những người dân không mua được bánh kếp nhìn chằm chằm phóng viên, cho rằng những người này chính là nguyên nhân đã dọa Lâm Phàm bỏ chạy.
Căm tức!
Oán hận!
Các phóng viên thấy ánh mắt này của mấy người dân, nuốt nước bọt, đầy lo lắng. Chống cự với ai cũng được nhưng không thể chống lại quần chúng nhân dân, dám chống lại quần chúng tức là tự mình rước lấy khổ.
Rầu rĩ cúp đuôi chạy.
Điền Thần Côn trố mắt nhìn cảnh tượng ấy, ủa alo? Sau lại ném cái mớ bòng bong này cho mình hả?
“Gọi điện thoại cho ông chủ nhỏ đi.”
“Ông là nhân viên của cậu ta, mau chóng hối cậu ta về mau, phóng viên đi rồi cũng nên bán bánh kếp tiếp đi chứ.”
Thần Côn bị cả đám người bao vây, kêu la thất thanh.
“Mấy người đừng lấy điện thoại của tôi, để tôi gọi không được sao.”
“Tắt máy! Ông chủ tắt máy rồi. Tôi không gọi được, tôi nói thật mà, ai da, các người đừng có cướp điện thoại OPPO yêu dấu của tôi, mấy ngàn lận đó.”
Quần chúng gọi điện thoại.
“Tắt máy! Đúng là tắt máy thật!”
“Ông chủ nhỏ chạy thật rồi, đáng ghét!”
“Hu hu… Còn tưởng hôm nay may mắn nữa chứ, nào ngờ công cốc rồi.”
Những chủ cửa hàng quanh đó bàn tán theo, gương mặt đầy vẻ hâm mộ. Không ngờ Lâm đại sư được chào đón chẳng khác nào động vật quý hiếm.
Nhưng họ không biết rằng Lâm đại sư mà họ hâm mộ đang buồn nẫu cả ruột.
Trên đường.
Lâm Phàm lái xe dạo một vòng không có mục tiêu, chắc chắn không thể về cửa hàng được, về là bị túm lấy ngay. Chả biết bây giờ bọn phóng viên đang làm gì nhỉ, nhưng chắc sẽ không dễ dàng bỏ đi vậy đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận