Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1102: Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra

Hiệp hội Quốc họa.
Lúc này chủ nhiệm Trần có chút khẩn trương, trên trán không khỏi toát mồ hôi. Anh ta không ngờ tên nhóc này lại là thành viên của Hiệp hội Quốc họa, nhưng mà anh ta cũng chưa bao giờ gặp được người này mà.
Nhân viên công tác đứng một bên nói: “Chủ nhiệm, người này cũng là thành viên của Hiệp hội Quốc họa, nhưng hắn lại dám nói Hiệp hội chúng ta có mờ ám. Tôi nhớ là Hiệp hội Quốc họa chúng ta có quy định rõ ràng, lợi ích của Hiệp hội là trên hết, bất cứ trường hợp nào cũng không thể công khai nói xấu Hiệp hội.”
“Có quy định này sao?” Chủ nhiệm Trần nghi ngờ hỏi.
Người nhân viên kia gật đầu: “Có, tôi nhớ là có điều này.”
Chủ nhiệm Trần thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì được. Tên đó thân là thành viên của Hiệp hội mà lại lên mạng nói xấu Hiệp hội như vậy, việc này hoàn toàn làm mất đi uy tín của Hiệp hội. Căn cứ theo quy định, chúng ta có quyền thu hồi lại tư cách thành viên Hiệp hội của hắn.”
Trịnh Trọng Sơn cùng những người khác đều đang xem weibo của Lâm Phàm, vẻ mặt của mọi người đều rất khó coi.
Ầm!
Đột nhiên, Trịnh Trọng Sơn phẫn nộ vỗ mạnh xuống bàn: “Tôi muốn hỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nguyệt Thu Cư Sĩ suy nghĩ một hồi: “Lão Trịnh, tôi biết rồi. Gần đây Hiệp hội chúng ta có tổ chức một cuộc thi Quốc họa dành cho trẻ em, tất cả các trẻ em dưới mười bốn tuổi đều có thể tham gia. Không phải Lâm Phàm đang quản lý một Viện phúc lợi trẻ em hay sao, chắc hẳn toàn bộ trẻ em trong Viện đều đã tham gia. Bây giờ mọi người đều đang so sánh bài thi của giải Nhất và giải Nhì, e là chuyện này là lý do khiến cho lão Lâm tức giận như vậy.”
Trịnh Trọng Sơn đã xem hết các bình luận trên Weibo: “Tôi không cần biết là chuyện gì, giờ tôi chỉ muốn biết, weibo chính thức của Hiệp hội chúng ta hiện đang do ai quản lý? Ban giám khảo cuộc thi lần này là ai? Đến cùng là vấn đề gì đã xảy ra?”
Một vị đại sư Quốc họa lên tiếng: “Lão Trịnh, lão Lâm nói là có mờ ám. Hay là chúng ta cùng nhìn xem một chút hai bức tranh ấy, thế nào?”
“Không cần xem. Tôi tin tưởng Lâm đại sư! Hiện giờ tôi chỉ muốn biết, ai là người có bản lĩnh mà dám thay mặt Hiệp hội nói ra những lời này? Nếu như lão Lâm thật sự vì chuyện này mà rời khỏi Hiệp hội, tôi mẹ nó phải lột da cái tên đó ngay.” Từ khi Trịnh Trọng Sơn nghiên cứu về Quốc họa, tính tình đã thay đổi rất nhiều so với trước kia, không còn bốc đồng và cáu kỉnh như lúc trước nữa. Nhưng bây giờ chỉ vì chuyện này, ai cũng cảm thấy e là cơn giận của lão Trịnh lại sắp bạo phát ra rồi.
“Hình như Tiểu Trần là người đang xử lý chuyện này, weibo của Hiệp hội vẫn luôn do Tiểu Trần quản lý.” Đào Thế Cương nói.
Lúc này, Trịnh Trọng Sơn đột ngột đứng dậy: “Mọi người đi cùng tôi, tôi muốn xem xem ai là người cho cậu ta năng lực này.”
Nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy tức giận của lão Trịnh, Nguyệt Thu Cư Sĩ kéo theo Đào Thế Cương: “Lão Trịnh tức giận rồi, e là xảy ra chuyện lớn rồi đây.”
Vẻ mặt của Đào Thế Cương cũng vô cùng khó coi: “Tức giận sao? Còn tôi thì đang muốn giết người rồi này.”
“Hả?” Nguyệt Thu Cư Sĩ sửng sốt: “Lão Đào, bình tĩnh, bình tĩnh đi mà.”
Vẻ mặt Trịnh Trọng Sơn vô cùng nghiêm trọng, dẫn đầu đoàn người đi về phía phòng chủ nhiệm Trần.
Mọi người ai cũng cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Bọn họ đã từng tiếp xúc với lão Lâm, hắn thật sự là người có năng lực. Họ vô cùng ngưỡng mộ kỹ năng vẽ tranh Quốc họa của lão Lâm, giờ kẻ nào lại để hắn rời khỏi Hiệp hội chỉ vì lý do này thì đúng là kẻ đó đã phạm tội tày trời.
Cách đó không xa, ban giám khảo của cuộc thi vẫn đang bàn bạc.
“Lão Khâu, hình như cuộc thi cho trẻ em xảy ra chuyện rồi, có người nghi ngờ tác phẩm của Vương Hạo Dương là mua giải.”
Lão Khâu cũng đã biết nhưng không có cách nào khác, chuyện này do chủ nhiệm Trần mở lời, ông ta còn có thể làm gì được. Con của lãnh đạo muốn đạt giải Nhất, bọn họ không thể không đồng ý.
Dù sao cuộc thi Quốc họa cho trẻ em cũng không phải cuộc thi quan trọng gì, sức ảnh hưởng rất nhỏ. Thế nên trong chuyện này thật sự có mờ ám hay không thì cũng không có vấn đề gì.
Nếu như là một cuộc thi lớn thì bọn họ đương nhiên không dám hành động như vậy.
Nhưng ai ngờ cuộc thi nhỏ bé thế này mà lại có người phơi bày chuyện mờ ám phía sau này ra.
“Lão Khâu, ông nói xem chúng ta sẽ không có chuyện gì chứ? Dù sao chúng ta cũng là giám khảo, nếu như chuyện này trở nên nghiêm trọng hơn thì chúng ta cũng khó ăn nói đó.”
Lão Khâu im lặng trong chốc lát. Đúng lúc này, ông ta thấy hội trưởng Trịnh đi tới: “Trước đừng nói nữa, hội trưởng tới rồi.”
Mọi người nghe thấy thì vội vã nhìn theo, khi nhìn thấy người đến thì đều đứng sang một bên. Mặc dù bọn họ là thành viên của Hiệp hội, thế nhưng muốn tiến sâu vào nội bộ thì còn xa lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận