Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 891: Sắc đẹp trung tính

Ngay khi phát ngôn này vừa tung ra đã thu hút sự chú ý của không ít người.
Có tức giận có nhấn Like, cảm thấy nói rất có lý nhưng chỉ là một phần nhỏ mà thôi.
Khi Lâm Phàm nhìn thấy những bình luận này, hắn lập tức khó chịu.
"Vị này, xin đừng thừa dịp lợi dụng sự nổi tiếng của tôi, tôi muốn thu phí đó nha.”
Lời này vừa nói ra lập tức khiến mọi người cười chết.
“Ha ha, Lâm đại sư thật lợi hại, ngồi tù vẫn có thể chơi điện thoại phát tin tức, thật sự quá bá đạo.”
“Nói rất đúng, người này rất biết lợi dụng sự nổi tiếng, danh tiếng của Lâm đại sư rất dễ để lợi dụng mà."
Trong trại giam.
Đám người Tôn Năng tiếp nhận sự chỉ bảo của đại thần nên kỹ thuật tăng vọt, bây giờ đại thần lại đang tập trung vào Weibo, theo suy nghĩ của họ thì việc này quá lãng phí thời gian.
“Đại thần, chúng ta đừng để ý đến tên này nữa, vẫn nên tiếp tục thảo luận kỹ thuật đi.” Tôn Năng không thể chờ được nói.
Thân Kiệt Vân là trưởng nhóm An ninh mạng nhưng vẫn luôn nhún nhường trước mặt vị đại thần này, lần này bọn họ thật sự rất may mắn, gặp được đại thần là điều mà trước đây họ nghĩ cũng không dám.
Nếu đại thần nguyện ý tham gia vào nhóm an ninh mạng, ông ta sẽ nguyện ý từ chức để cho đại thần dẫn dắt bọn họ đi đến con đường huy hoàng.
Nhưng rất đáng tiếc, ông ta cảm thấy hình như đại thần không quá hứng thú với chuyện này.

Tin tức trên mạng cũng lắng xuống, Lâm đại sư quá thoải mái nên bọn họ không muốn thảo luận. Cảm thấy lúc này nếu tiếp tục thảo luận thì trong lòng sẽ cảm thấy hoảng hơn, giữa người với người sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy chứ.
Một phố buôn bán nào đó.
Anh Cường thành công hẹn Ngô U Lan ra ngoài. Hai bóng hồng xinh đẹp rảo bước trên đường phố đã thu hút sự chú ý của rất nhiều đàn ông. Dù sao thì người đẹp đi đến đâu cũng vô cùng được hoan nghênh.
Bây giờ tâm trạng của Ngô U Lan rất tốt, anh Lâm trong trại giam sống rất tốt, chỉ là không hiểu tại sao Lâm Phàm lại muốn ở trong trại giam một tháng, đây không phải là tự mình đi chịu tội sao. Mặc dù sống vô cùng tốt nhưng chắc chắn không được tự do.
Lúc này, Ngô U Lan nhìn thấy một tiệm trang điểm trước mặt: “Liễu Nhiếp, chúng ta đến đó xem đi.”
“Được.” Liễu Nhiếp mỉm cười ngọt ngào, hẹn được đã là thành công một bước, mọi thứ phải làm từ từ.
Muốn thần y giúp mình thay đổi thì phải công phá từ bên trong nội bộ, huống hồ trong lòng cô ta vẫn rất thích Ngô U Lan này, một cô gái rất đáng yêu.
Trong tiệm.
Ngô U Lan đứng trước quầy chọn đồ còn Liễu Nhiếp đứng bên cạnh, cô ta không thích mấy đồ trang điểm này, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ sử dụng nên tất nhiên cô ta không biết bất kỳ nhãn hiệu nào. Đối với những câu hỏi của Ngô U Lan, cô ta chỉ cười không nói mà chỉ tiện tay chỉ một cái, dù sao cô ấy cũng không biết gì.
“Liễu Nhiếp, cô xem màu son này thế nào.” Ngô U Lan hỏi.
Liễu Nhiếp gật đầu: “Ừm, cũng không tệ lắm.”
Ngô U Lan lắc đầu: “Tôi cảm thấy không đẹp lắm, màu sắc quá tối nên chọn màu sáng hơn một chút. Cô xem chai nước hoa kia cũng được đó, cô có thể thử xem thế nào."
Sau khi đi vào trong tiệm, bất kỳ thứ gì cũng có lực hấp dẫn với Ngô U Lan. Anh Cường cũng không biết những thứ này có gì tốt, cô ta không có chút hứng thú nào nhưng không biết vì sao trong lòng Ngô U Lan lại có một cảm giác chờ mong, giống như khám phá ra một lục địa mới.
Anh Cường cười nói: “Tại sao lại thích đồ trang điểm như vậy thế?”
Ngô U Lan mỉm cười ngọt ngào: “Sao lại không thích, phụ nữ đẹp nhất là khi còn trẻ, nếu không ăn mặc xinh đẹp sau này về già sẽ không còn cơ hội nữa. Liễu Nhiếp, lần trước tôi có mua một cây son, tuy màu đậm nhưng tôi rất thích, tôi thấy dáng môi của cô nếu tô lên nhất định sẽ rất đẹp.”
Anh Cường muốn từ chối nhưng sở trường của cô ta là tán gái, lúc này không từ chối thì vẫn tốt hơn.
Ngô U Lan lấy son môi ra thoa lên cho Liễu Nhiếp, sau khi thoa xong, cô ấy tức thì kêu lên: “Oa, nhìn xem, cô mau đến trước gương nhìn đi.”
Trước gương.
Anh Cường nhìn mình trong gương, đôi môi đỏ rực như lửa cháy, khóe miệng hơi cong lên tỏa ra một luồng khí chất khiến người ta say mê.
Ngô U Lan ở bên cạnh phấn khởi nói: “Nhìn xem dáng môi của cô rất đẹp, phối với màu này thật sự rất xinh. Nếu tóc đỏ dài hơn một chút rồi làm gợn sóng thì thật sự quá tuyệt vời.”
“Thật sao.” Anh Cường chăm chú nhìn mình ở trong gương, lần đầu tiên cô ta nhìn thấy mình tô son, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Ngô U Lan gật đầu: “Ừm, Liễu Nhiếp, để tôi tô phấn mắt cho cô, nhất định sẽ rất xinh đẹp.”
Lúc này, các nhân viên phục vụ của tiệm trang điểm cũng đang nhìn lén. Họ cũng cảm thấy cô gái này thực sự rất xinh đẹp, nhất là sau khi thoa son lên, khí chất thay đổi không giống lúc trước, là loại cảm giác rất lạnh lùng.
Mặc dù rất trung tính nhưng lại khiến cho người ta một cảm giác không giống vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận