Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 913: Tôi sẽ từ từ chơi cùng các người

“Lâm đại sư, hy vọng ngài có thể bình tĩnh một chút. Thật ra còn một chuyện, về phương diện tài liệu giảng dạy tôi đã tiến hành làm thí điểm mở rộng, không thể nào đột nhiên thu hồi lại được, các vị ở đây đều bị liên lụy đến. Có lẽ ngài cũng hiểu điểm mấu chốt trong đó.” Giáo sư Dương nói.
Chuyện này chính là tiền trảm hậu tấu, căn bản chưa từng thương lượng với Lâm Phàm. Bọn họ đã tiến hành làm thí điểm mở rộng, đồng thời còn cho thêm mười người vào danh sách ký tên đồng tác giả, nếu như thu hồi thì là một chuyện cười lớn.
Triệu Minh Thanh luôn không nói gì, bây giờ nghe được lời này ông ta không khỏi tức giận hét lên: “Các người đúng là kẻ cướp mà, vậy mà các người còn cố làm thí điểm mở rộng.”
Ông ta rất ghét hành vi này nhưng không ngờ đám người đó đã tiến hành làm thí điểm mở rộng rồi, đây chính là nước đổ khó hốt, khó mà thu hồi được.
Nếu người bên ngoài giới biết được, dư luận thật sự rất khủng khiếp.
Khi cơn giận đạt đến cảnh giới nhất định chính là bình tĩnh.
Hiện tại Lâm Phàm rất bình tĩnh: “Giáo sư Dương, các người chưa được sự đồng ý của tôi đã công bố tài liệu giảng dạy của tôi?”
Giáo sư Dương có chút lúng túng: “Lâm đại sư, tôi biết ngài rất tức giận nhưng ngài có điều kiện gì thì cứ nói, chúng tôi có thể đáp ứng ngài. Tất cả mọi người ở đây đã thảo luận rất nhiều lần về chuyện làm thí điểm mở rộng giáo trình của ngài rồi mới đưa ra quyết định, hy vọng ngài có thể tỉnh táo lại.”
“Chúng tôi có thể cho ngài nhiều đền bù tổn thất tốt hơn nữa, ví dụ như cho ngài vào hiệp hội sáng tác tài liệu chữa bệnh quốc tế hoặc là cho ngài mở tọa đàm y khoa toàn quốc, ngài sẽ có thể nổi tiếng trong giới chữa bệnh trong cả nước chỉ trong một thời gian ngắn...”
“Được rồi, câm miệng cho tôi, tôi cảm thấy hôm nay các ngươi đều là người già nên tôi không đánh các người, nếu các người trẻ hơn hai ba mươi tuổi thì hôm nay các người đều phải nằm bò rồi đó." Lâm Phàm không muốn nói gì nữa, lập tức chuẩn bị rời đi.
Thứ đồ gì thế này, mời đến đã không chào hỏi gì thì thôi, thế mà lại muốn ký tên đồng tác giả mười người bọn họ vào, con mẹ nó, đã vậy còn làm thí điểm mở rộng.
Người lãnh đạo vẫn luôn trốn đằng sau sân khấu, vẻ mặt mờ mịt, không ngờ đến tình huống lại biến thành như vậy.
Đây là không đàm phán được rồi.
“Các ông làm sao vậy, tôi mới đi ra ngoài một chuyến thôi, tại sao mọi người đã cãi nhau thế.” Ông ta đi từ trong hậu trường ra, nhất định phải đè sự việc này lại, nếu không chuyện này mà tuồn ra ngoài thì không xong.
Giáo sư Dương đứng sau Lâm Phàm khẽ gật đầu với người lãnh đạo, ý tứ rất rõ ràng, rất khó giải quyết và cần sự giúp đỡ của ông ta.
Lãnh đạo bộ giáo dục mỉm cười tiến lên, vỗ vỗ vai Lâm Phàm: "Lâm đại sư, làm sao vậy? Sao lại tức giận như thế, có gì có thể từ từ nói.”
Lâm Phàm liếc nhìn đối phương: “Có lẽ ông biết chuyện gì đang xảy ra mà."
Người lãnh đạo im lặng một lúc, sau đó gật đầu nói: “Tôi biết, tôi cũng không nói thêm gì nhưng hy vọng Lâm đại sư có thể nể mặt tôi một chút. Trong chuyện này coi như tất cả mọi người nợ ngài một phần ân tình, ngài cũng biết chuyện này...”
Lời còn chưa nói hết.
Lâm Phàm trực tiếp phất tay nói: “Đừng nói những thứ này, tôi là người chưa bao giờ cầu người khác nợ ân tình của tôi. Huống hồ chuyện tôi không đồng ý, bọn họ đừng mong làm được việc này chúng ta từ từ giải quyết đi."
Người lãnh đạo vội cản Lâm Phàm lại: “Lâm đại sư, hà tất phải làm mọi chuyện cứng nhắc như vậy? Nếu thật sự làm lớn chuyện, đối với giới y học cũng không có ích lợi gì. Đây đều là những giáo sư chuyên gia đức cao vọng trọng, làm vậy không phải đắc tội với người ta sao, sau này cũng không tốt cho ngài nên tôi hy vọng ngài có thể suy nghĩ kỹ một chút, chỉ là ký tên đồng tác giả thôi mà."
“Minh Thanh, chúng ta đi.” Lâm Phàm cũng không quay đầu lại rời đi.
Triệu Minh Thanh liếc nhìn mọi người rồi đi theo sau lưng hắn rời đi.
Sau khi người rời đi, những người có mặt ở hiện trường không khỏi tức giận.
“Cái quái gì vậy, hắn thật sự cho mình là ai...”
“Giáo sư Dương, hắn sẽ không đến thật sao.”
Trong lòng giáo sư Dương cũng không yên, nhưng người lãnh đạo lắc đầu: "Chắc sẽ không có chuyện gì, hắn là người thông minh và biết nên làm cái gì. Nếu làm lớn chuyện thì hắn sẽ là kẻ thù chung của tất cả mọi người, sau này nhất định không thể lặn lộn ở trong này được, về phần Triệu Minh Thanh kia, tôi sẽ đánh động một chút ông ta hẳn sẽ hiểu.”
Mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không có việc gì là tốt rồi.
Nhưng thằng nhóc này đúng là cứng đầu cứng cổ, loại chuyện này bọn họ làm đã nhiều rồi nhưng chưa từng xuất hiện tình huống như vậy.
Nhất là trong ngành nghề này, không có điều kiện nào là không thể thương lượng, chỉ có thể thỏa mãn hay không mà thôi.
Bên ngoài.
Bây giờ Lâm Phàm đang vô cùng khó chịu, tâm trạng tốt đã bị những người này phá hỏng rồi.
"Lão sư bớt giận, không đáng để tức giận cùng những người này, không đáng để thân thể phát bệnh."
Lâm Phàm liếc nhìn tòa nhà hội nghị: "Nếu các người muốn chơi, tôi sẽ từ từ chơi cùng các người.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận