Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 774: Tôi muốn đo huyết áp

"Còn có vấn đề gì sao?" Lâm Phàm cười hỏi.
"Nơi này không được phép ở lại, đi nơi khác." Người gác cổng nói.
Lâm Phàm cười nói: "Sao không thể ở lại? Con đường này hình như không phải của bệnh viện các anh. Huống hồ, chúng tôi khám bệnh tình nguyện ở đây chẳng lẽ phạm pháp hay sao?”
“Bệnh viện các anh chữa bệnh cho bệnh nhân của các anh. Chúng tôi ở đây khám bệnh miễn phí cho người khác, không thu bất kỳ khoản phí nào. Chẳng lẽ bệnh viện các anh còn sợ chúng tôi cướp việc làm ăn hay sao?” Lâm Phàm nói.
Người gác cổng nhướng mày: "Lời này của các anh là có ý gì, bệnh viện là khám bệnh cho mọi người, sao lại coi là làm ăn. Được rồi, các anh cứ việc bày, tôi xem các anh có thể kiên trì được bao lâu. Bây giờ đầu óc người ta cũng sáng suốt rồi, các anh cũng không thể lừa được người đâu."
“Cảm ơn." Lâm Phàm cười nói. Nếu đã cho bày rồi thì chẳng có vấn đề gì nữa, cũng mặc kệ người gác cổng này nói cái gì.
Hơn nữa, Lâm Phàm cũng sẽ không gây xung đột với người gác cổng, người ta cũng chỉ đi làm kiếm cơm.
Người qua đường xung quanh dừng bước quan sát, bọn họ tò mò không biết những người này đang làm gì?
Tất cả đã chuẩn bị xong, Lâm Phàm chỉ ngồi đó và lặng lẽ chờ đợi.
Người gác cổng nhìn những người này rồi lắc đầu. Khám bệnh tình nguyện ở cửa bệnh viện, đây không phải là trò đùa thế giới hay sao, làm gì người ta có thể tìm đến bọn họ được chứ.
Không nên suy nghĩ quá nhiều.
Ban đầu Khâu Kiệt và Trương Đồng Đồng không có cảm giác gì. Nhưng dần dần bọn họ phát hiện căn bản không có người tới nên hơi sốt ruột.
"Viện trưởng, hình như không có ai tới đây." Khâu Kiệt nói.
Triệu Minh Thanh gật đầu: "Không cần gấp.”
Viện trưởng đã nói như vậy thì họ có thể nói gì nữa đây, chỉ có thể ngồi ở đó mà từ từ chờ đợi.
Người xem thì tương đối nhiều nhưng đi lên hỏi cũng không có bao nhiêu.
Lúc này, một bà lão đi lên, sau khi đánh giá thì hỏi: "Có phải các anh đang khám bệnh tình nguyện phải không?"
“Đúng vậy." Khâu Kiệt vội vàng nói, thật vất vả mới một người đến hỏi nên bọn họ vô cùng chào đón.
"Tôi muốn đo huyết áp." Bà lão nói.
Khâu Kiệt sửng sốt, hơi xấu hổ nói: "Thật ngại quá, ở đây chúng tôi không đo huyết."
“Chỗ các cậu không đo huyết áp, vậy làm gì?" Bà lão hơi có chút không vui nói.
Khâu Kiệt nói: "Bà lão, chúng tôi đến đây để khám bệnh, hơn nữa chúng tôi là trung y.”
Bà lão lắc đầu: "Bệnh viện người ta ở bên cạnh, khám bệnh thì chắc chắn sẽ đi bệnh viện, sao có thể xem ở chỗ các cậu. Làm ẩu, làm ẩu rồi.”
Sau khi nói xong lời này thì bà lão rời đi.
Khâu Kiệt bất đắc dĩ nhìn Viện trưởng Triệu và Lâm lão sư, tình huống này có chút không thích hợp.
Tuy nhiên đối với Lâm Phàm, người hắn chờ đợi không phải là những người này, mà là những người chân chính cần sự giúp đỡ.
Khoa nhi, bệnh viện Nhân dân.
Một đôi phụ huynh đang lo lắng nói: "Bác sĩ, vậy bây giờ làm sao?”
Bác sĩ điều trị lắc đầu: "Không có cách nào, tôi đề nghị anh chị nên đến Thượng Hải hoặc bệnh viện nhi Trung ương. Loại bệnh này, chỗ chúng tôi không chữa được.”
Hai vợ chồng đành bất đắc dĩ. Đứa bé nhà họ năm nay mới năm tuổi, từ một tháng trước, mỗi ngày cậu bé đều mê man, một ngày phải ngủ gần hai mươi tiếng. Hơn nữa, cho dù tỉnh lại thì mặt mày cũng ỉu xìu, không có dáng vẻ hoạt bát của đứa trẻ. Bọn họ là cha mẹ, mấy ngày trước không chú ý lắm, chỉ cho rằng đứa nhỏ này chơi vui nên mệt. Nhưng dần dần, bọn họ phát hiện tình huống này có chút không thích hợp.
Sau đó họ vội vàng đưa đứa bé đến bệnh viện xem xét. Bác sĩ kết luận loại bệnh này rất hiếm thấy, trường hợp này trên thế giới, cũng không có mấy ca. Chữa trị tại bệnh viện nhân dân Giang Ninh vài ngày vẫn không có chuyển biến tốt, bây giờ chỉ nhận được thông báo là phải đi bệnh viện khác.
"Làm thế nào bây giờ?" Cha đứa bé lo lắng, cũng không thể cứ như vậy được.
"Đi bệnh viện lớn, bây giờ chúng ta đến bệnh viện nhi Thượng Hải đi." Người mẹ nói.
Cha của đứa trẻ gật đầu: "Cũng chỉ có thể như vậy.”
....
Bên ngoài bệnh viện.
Chỗ này của Lâm Phàm vẫn không có ai tới, xe cứu thương vào bệnh viện thì lại không ít, bọn họ cũng chỉ biết trừng mắt nhìn. Người vào bệnh viện căn bản sẽ không chú ý tới chỗ bọn họ.
Trong tâm trí của người dân, chắc chắn bệnh viện là đáng tin cậy nhất.
Lâm Phàm và Triệu Minh Thanh ngồi ở đó, cho dù hiện tại không có bệnh nhân nào thì trong lòng bọn họ cũng không vội. Nhưng còn Khâu Kiệt và Trương Đồng Đồng thì khác, đã hơn nửa ngày rồi, sao còn không có người tới đây.
Đúng lúc này, Lâm Phàm mở miệng nói: "Làm ơn chờ một chút.”
Một đôi vợ chồng ôm đứa bé đi ra từ bệnh viện, vẻ mặt thất vọng đi ngang qua trước mặt bọn Lâm Phàm. Lúc này Lâm Phàm gọi bọn họ lại, sau đó nói: "Con của hai người, thân thể có chút vấn đề, hay là đến chỗ chúng tôi thử xem một chút?”
Mẹ của đứa bé đã không còn chỗ để tìm, lúc này giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng nhưng cha của đứa bé lại cảnh giác.
Lâm Phàm cười nói: "Hai người không cần lo lắng, chúng tôi là người của Hiệp hội trung y, từ thủ đô đến để khám bệnh tình nguyện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận