Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 775: Chuyện này… chuyện này

Cha mẹ của đứa trẻ nhìn Lâm Phàm, sau đó ánh mắt nhìn về phía Triệu Minh Thanh. Bởi vì Triệu Minh Thanh tuổi tương đối lớn nên làm cho người ta có một loại cảm giác đáng tin cậy, cha mẹ của đứa nhỏ có chút buông lỏng cảnh giác.
"Bác sĩ trong bệnh viện bọn họ cũng không có cách nào trị liệu, nói đứa nhỏ này mắc phải căn bệnh lạ hiếm gặp trên thế giới, bảo chúng tôi đi thủ đô hoặc Thượng Hải thử một lần." Mẹ của đứa nhỏ nói.
Lâm Phàm gật đầu, không nói gì mà nhìn đứa nhỏ được người cha ôm trong ngực nói: "Minh Thanh, ông qua xem trước.”
Triệu Minh Thanh gật đầu, một tay đặt lên mạch của đứa nhỏ, sau đó có bóp miệng đứa nhỏ ra, cẩn thận nhìn đầu lưỡi.
"Mạch đập vững vàng nhưng trong cái vững vàng này, cũng có một loại cảm giác nhảy mạnh. Gai lưỡi hơi tối, thân thể cũng không có bệnh gì nhưng căn cứ vào mạch đập trong ‘Lý thuyết bệnh thương hàn’ có giải thích. Trong lúc mạch đập vững vàng mà lại có mạch nhảy mạnh thì không phải là chuyện tốt gì. Còn về biện pháp trị liệu, tôi sẽ thử dùng châm cứu xem phản ứng, nếu có phản ứng thì tiếp tục dùng thuốc để tiến hành điều trị."
Khâu Kiệt bên cạnh nói: "Viện trưởng, có phải đây là hội chứng ngủ nhiều hay không?”
Triệu Minh Thanh lắc đầu: "Không phải hội chứng ngủ nhiều sẽ không có triệu chứng này. Chứng ngủ nhiều rất dễ phân biệt, hơn nữa bệnh viện nhân dân cũng không phải là bệnh viện bình thường, tất nhiên có thể tra ra."
"Hả?" Lúc này, cha mẹ đứa nhỏ kinh ngạc nhìn Triệu Minh Thanh, dường như không dám tin: "Lúc chúng tôi đưa đứa nhỏ đến bệnh viện, ban đầu bác sĩ cũng cho rằng là chứng ngủ nhiều. Sau khi làm xong tất cả kiểm tra mới biết đó không phải là chứng ngủ nhiều nhưng ông mới xem qua lần đầu tiên, làm sao biết được?”
Trương Đồng Đồng một bên tự hào nói: "Vị này là viện trưởng học viện của chúng tôi, y thuật rất cao siêu. Chỉ bắt mạch là có thể biết được triệu chứng.”
Lúc này, chung quanh đã có không ít người vây xem. Bọn họ thấy có người đi tới trước quầy khám bệnh tình nguyện gì đó thì tò mò tới xem rốt cuộc là tình huống gì.
Triệu Minh Thanh không thèm để ý đến tình hình xung quanh. Ông ta quay người qua thỉnh giáo Lâm Phàm: "Lão sư, nếu là chứng ngủ nhiều, tôi có thể kê đơn. Nhưng tình huống hiện tại này, tạm thời tôi còn không rõ, ngài qua xem một chút được không?
“Ừm." Lâm Phàm gật đầu, sau đó vươn tay nói: “Đưa đứa bé cho tôi.”
Cha mẹ đứa nhỏ sửng sốt, không có phản ứng, ánh mắt nhìn về phía Triệu Minh Thanh. Bọn họ không biết người trẻ tuổi này định làm gì.
Triệu Minh Thanh nói: "Vị này là lão sư của tôi, y thuật hơn tôi gấp trăm ngàn lần. Hai vị đưa đứa bé cho lão sư xem, có lẽ một lát nữa là có thể khỏi rồi.”
Cha mẹ đứa nhỏ trợn tròn mắt, dường như bọn họ vừa nghe lầm. Người trẻ tuổi này là lão sư của ông già này sao? Chuyện này... chuyện này.
Những người qua đường xung quanh cũng thì thầm, họ đều cảm thấy chuyện này đúng là không thể tin được.
Họ bắt đầu cảm thấy thú vị.
Người trẻ tuổi là lão sư của ông già này. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy loại tình huống thế này.
Lâm Phàm ôm đứa nhỏ trong tay, sau đó ấn vài cái trên người nó: "Mấy huyệt vị này là huyệt vị chủ yếu để khơi thông thân thể, có thể giúp tăng cao tốc độ lưu thông máu. Đưa một cây ngân châm cho tôi.”
Triệu Minh Thanh lập tức đưa ngân châm qua, Khâu Kiệt và Trương Đồng Đồng đứng ở một bên cẩn thận nhìn, không muốn bỏ lỡ bất kỳ một khoảnh khắc nào.
Khâu Kiệt lại ghi chép mấy huyệt vị mà Lâm Phàm vừa nói. Bọn họ học trung y nên đương nhiên phải nhớ kỹ huyệt vị của cơ thể con người. Tuy rằng rất nhiều huyệt vị nên nếu không nhớ được thì cho dù là bệnh gì cũng không thể chữa khỏi.
Lâm Phàm ngẩng đầu: "Hai người không cần lo lắng, ngân châm đâm vào huyệt sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì, hơn nữa đứa bé sẽ rất nhanh khỏi bệnh."
Người qua đường xung quanh xen vào nói: "Chàng trai trẻ, anh nói thật hay giả vậy. Người ta chữa ở bệnh viện lớn cũng không khỏi, anh lại có thể chữa khỏi hay sao?”
Lâm Phàm cười, không có đáp lại mà đâm một cây ngân châm vào huyệt 'Phong Long huyệt'. Đột nhiên, mí mắt đứa bé hơi giật lên.
"Nhìn thấy mí mắt giật lên không? Huyệt vị này có thể sinh ra kích thích đối với đứa bé. Đưa thêm một cây ngân châm nữa." Lâm Phàm nói, sau đó nhìn về phía cha mẹ đứa bé: "Đợi lát nữa tôi sẽ châm một mũi trên đỉnh đầu, hai vị đừng lo lắng, cũng đừng sợ hãi. Không có chuyện gì thì đừng nên đột nhiên tiến lên, nếu không cắm nhầm thì sẽ có nguy hiểm.”
Cha mẹ của đứa trẻ sửng sốt: "Không có nguy hiểm sao?”
Lâm Phàm cười nói: “Hai vị đứng im thì sẽ không có nguy hiểm gì. Tuy nhiên hai vị cứ yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu. Chúng tôi cũng không thể đến cửa bệnh viện chữa bệnh hại người được. Giấy tờ đều ở đây, hai vị có thể từ từ xem.”
Cha mẹ đứa nhỏ nhìn thấy chứng chỉ trên bàn thì cúi đầu kiểm tra.
Lâm Phàm thừa dịp này, trực tiếp cắm một cây ngân châm vào huyệt 'Bách Hội’ sâu 5 tấc.
Khi cha mẹ đứa trẻ nhìn thấy cảnh này thì ngân châm đã được cắm xuống.
Lâm Phàm nhẹ nhàng xoay tròn ngân châm, sau đó rút ra. Kỹ thuật cực kỳ nhanh, làm cho người ta hoa mắt. Hắn nắm lấy lòng bàn chân đứa nhỏ, ngón tay cái mạnh mẽ ấn một cái.
"Oa...."
Đột nhiên đứa trẻ mở miệng khóc.
Lâm Phàm đặt đứa bé xuống đất, đứa bé khóc lóc chạy về phía cha mẹ.
Mọi người nhìn thấy cảnh này thì đều ngây người.
Chuyện này... Chuyện này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận