Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 232: Lập công lớn.

Ngay trong lúc Lâm Phàm đang trò chuyện cùng bọn họ trong tiệm.
Bên ngoài, cư dân thành phố kéo tới vây kín.
“Ông chủ nhỏ, cậu tốt quá.”
“Còn phải nói à, ông chủ nhỏ bao tốt nhá. Hôm qua ta mới xem tin tức, vạch mặt hạng người như vậy là đúng lắm.”
Mọi người ồn ào khen ngợi, chỉ cần có điện thoại là có thể nhìn thấy tin này, hơn nữa khi họ đọc tin tức, vừa ngó sơ đã nhận ra người trên sân khấu không phải ông chủ nhỏ của họ thì chứ là ai nữa.
Bởi vậy sáng sớm đã chạy đến muốn nịnh nọt ông chủ nhỏ cho hắn thật vui vẻ, biết đâu hôm nay ông chủ nhỏ cao hứng bán thêm vài cái bánh kếp nữa thì sao.
Lâm Phàm cười yếu ớt: “Cám ơn mọi người.”
Cư dân thành phố: “Ông chủ nhỏ không cần cám ơn chúng tôi, chỉ cần hôm nay cậu bán thêm mấy cái bánh kếp là bọn tôi vui rồi.”
Lâm Phàm ngớ người, sau đó lắc đầu: “Mỗi ngày chỉ mười phần thôi, không hơn.”
Cả đám dân chúng xung quanh cảm thấy tổn thương, bọn hắn hi vọng mua được bánh kếp biết mấy. Bây giờ thói quen hàng ngày của họ là đến đây xếp hàng, dù có mua được hay không thì ít nhất mỗi ngày đều có một tia hy vọng.
Ngô U Lan bắt đầu phát số, Lâm Phàm rút ra mười người khách may mắn nhất.
Người được rút trúng vô cùng kích động còn những người không được chọn rất thất vọng, nhưng họ đã quá quen với quy định của ông chủ nhỏ nên không hề có phản ứng. Hôm nay không được chọn thì ngày mai sẽ được thôi.
“Số 97.”
“Tôi đây, là tôi đây.” Một cô gái trẻ tuổi mũm mĩm hớn hở đứng trước cửa hàng.
“Tôi nghe người khác nói, bánh kếp chỗ này rất ngon nên hôm nay đến thử. Không ngờ lại may mắn đến thế.” Cô gái mũm mĩm hớn hở nói.
Lâm Phàm ngẩng đầu mỉm cười: “Ừm, cô đúng là rất may mắn, ở đây có người xếp hàng liên tục nhiều ngày rồi.”
Cô gái mũm mĩm là người thích ăn ngon, lên diễn đàn ẩm thực mới biết được bánh kếp ở đây, cho nên tranh thủ đi làm sớm ghé qua, định bụng thử vận may của mình xem sao. Nào ngờ may mắn đến mức mới xếp hàng lần đầu đã được chọn trúng, đúng là quá may mắn.
Rất nhanh một phần bánh kếp đã làm xong.
Cô gái mũm mĩm cầm bánh trên tay, vừa định ăn nhưng nhìn thấy đồng hồ thì hốt hoảng la lên:
“Thôi toang, sắp trễ giờ làm rồi.”
Chạy bay như một cơn gió.
Lâm Phàm lắc đầu mỉm cười, sau đó tiếp tục bán bánh kếp, nhìn những người xếp thành hàng còn rất dài, càng ngày những người xếp hàng kéo đến càng đông, mỗi ngày mười phần thật chẳng đâu vào đâu.
Thấy những người ăn bánh kếp tại chỗ hiện ra nụ cười say đắm thần bí, trong lòng Lâm Phàm bỗng thấy tự hào về bánh kếp do chính tay mình làm.
10:00
Lâm Phàm nằm nghỉ mệt. Chuyện ở hiệp hội đã kết thúc, hắn sẽ không đến đó cũng sẽ chẳng quan tâm bây giờ tình trạng bên đó thế nào, có chuyện gì thì có liên quan quái gì đến hắn chứ.
“Ông chủ nhỏ.”
Lâm Phàm nhìn lại, đứng dậy tươi cười: “Đội trưởng Lưu, lâu rồi không gặp. Cơn gió nào thổi anh đến đây vậy?”
Dạo này Lưu Hiểu Thiên rất bận rộn. Là đội trưởng, mỗi ngày anh ta phải bảo vệ trị an cho Thượng Hải, bình yên hàng ngày của đám dân thành phố đều được đổi bằng những giây phút cận kề nguy hiểm của những người như Lưu Hiểu Thiên.
“Haizz! Lâu mới có dịp rảnh rỗi nên ghé thăm cậu.” Lưu Hiểu Thiên cười nói.
Lâm Phàm đi đến gian hàng làm một phần bánh kếp, sau đó đưa cho Lưu Hiểu Thiên.
Lưu Hiểu Thiên bất ngờ, sau đó vui vẻ nói: “Ông chủ nhỏ, ta biết quy định của cậu, đừng hòng dùng cái này hối lộ tôi nha.”
Lâm Phàm cười nói: “Được rồi, bày đặt khách sáo làm gì, mỗi ngày anh vất vả như vậy xem như là để tôi mời anh.”
Lâu rồi Lưu Hiểu Thiên chưa ăn bánh kếp, bụng bắt đầu kêu rột rột, sau đó nhận lấy: “Vậy tôi không khách sáo nữa nhé!”
“Cậu biết không…” Lưu Hiểu Thiên vừa cắn một cái, chuẩn bị nói chuyện bỗng nhiên ngừng lại, mặt biến sắc, rồi khẽ nhắm mắt, biểu hiện trên mặt bắt đầu thay đổi.
Lâm Phàm cười nhạt, xem ra Lưu Hiểu Thiên đã bị bánh kếp khống chế.
Dù tâm trí có vững vàng đến đâu cũng không thoát khỏi sức mạnh của bánh kếp.
“Ngại quá ông chủ nhỏ, làm cậu chê cười rồi, mỗi lần ăn bánh kếp này tôi đều không kìm chế được.” Lưu Hiểu Thiên nói.
Lâm Phàm cười nói: “Dạo này Đội trưởng Lưu có vẻ bận rộn nhỉ?”
“Haizz! Đừng nói nữa, mấy ngày trước chúng tôi có cứu được một người muốn nhảy lầu, sau đó điều tra được là bị đám người gọi điện thoại lừa đảo lừa hết tài sản. Bây giờ chúng tôi đang tìm hang ổ đám lừa đảo này nhưng mấy ngày nay vẫn chưa thấy tăm hơi đây.”
Loại lừa đảo qua điện thoại này là khó điều tra nhất, may mắn lắm mới bắt được bọn chúng.
“Ừm, đáng ghét nhất là loại lừa đảo này, đội trưởng Lưu, anh có thể qua khu Cẩm Giang tìm thử xem, có thể sẽ có manh mối.” Lâm Phàm cười nói.
“Làm sao mà…” Lưu Hiểu Thiên vừa mở miệng bỗng ngớ người, anh ta nhớ đến bản lãnh của ông chủ nhỏ, sau đó trở nên kích động: “Ông chủ nhỏ, cậu nói là khu Cẩm Giang à?”
Lâm Phàm gật đầu, mỉm cười.
Lưu Hiểu Thiên mau chóng nhét hết cái bánh kếp vào miệng, sau đó phóng đi: “Ông chủ nhỏ, nếu là thật thì cậu chính là người lập công lớn đó.”
Lâm Phàm khoát tay, hắn không đặt nặng những chuyện cỏn con này vào lòng, vì xây dựng một xã hội tốt đẹp hài hòa hắn không ngại bỏ ra chút sức.
Lúc này!
Bệnh viện Nhân Hòa Thượng Hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận