Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 317: Chuyên gia tới cửa

Cuối cùng, tất cả quà tặng vốn dĩ là của Cẩu gia đều bị phân phát hết không còn một mống, chỉ chừa lại mấy túi xem như thức ăn dự trữ cho Cẩu gia.
Nếu để cho Cẩu gia biết được nó được nhiều người yêu thích như vậy, lại còn được tặng rất nhiều quà cáp nhưng cuối cùng bị chính ông chủ vô lương tâm này phân phát sạch sẽ thì không biết nó có đột ngột nhảy lên cắn một phát vào hai ‘trái trứng’ nằm bên trong đũng quần của chủ nhân nó hay không nữa, chuyện này thật đúng là khó nói mà.
Chuyện làm Lâm Phàm đau đầu nhất lúc này chính là lời hứa hẹn hôm qua hắn đã nói với Cẩu gia, chỉ cần nó muốn ăn bánh kếp thì có thể tới bất cứ khi nào. Nhưng nhìn tình hình hiện tại, những con chó này một chút cũng không hề khách sáo, mỗi ngày chúng đều nghe theo mệnh lệnh của Cẩu gia, tất cả từ bốn phương tám hướng kéo tới, ngồi xổm ở trước cửa ra vào, lẳng lặng ngồi chờ bánh kếp. Việc này đối với Lâm Phàm mà nói thì thật sự là một áp lực rất lớn, xem ra hắn cần nói chuyện tử tế với Cẩu gia một chút, mặc kệ kết quả cuộc nói chuyện có thuận lợi hay không thì cũng phải làm cho Cẩu gia thần phục dưới sự uy nghiêm của hắn.
Gâu gâu.
Tinh thần của Cẩu gia có chút sa sút. Sau khi trở về nó cứ nằm bất động ở cửa, đôi mắt đen lóe lên một tia buồn bã. Nó đã hoàn toàn mất tự tin vào bản thân và ngẩng đầu liếc nhìn chú chó xù ở cửa hàng đối diện, sau đó lại cúi thấp đầu xuống. Rất rõ ràng, kế hoạch ‘gieo giống' của nó đã không thành công.
Lâm Phàm cười nói: “Cẩu gia, nói cho mày một chuyện, nguyên liệu làm bánh kếp hết rồi, về sau không được ăn nhiều như vậy nữa! Nếu như sau này mày còn gọi đàn em của mày tới nữa thì e rằng đến cả mày cũng không có bánh mà ăn luôn.”
Tâm trạng Cẩu gia rất không tốt, căn bản nó không muốn nói chuyện thế nhưng vừa nghe thấy sẽ không có bánh kếp thì nó lập tức ngẩng đầu lên sủa gâu gâu.
Lâm Phàm lắc đầu nói: “Mày không đồng ý cũng hết cách rồi. Nguyên liệu không còn đủ nữa nhưng nếu như mỗi ngày chỉ có một mình mày ăn thôi thì còn có thể. Chỉ là mày thân là Cẩu gia chắc sẽ không hưởng thụ một mình như vậy đâu nhỉ?”
Gâu gâu.
Cẩu gia: “Không cho bọn nó ăn thì cho tôi ăn, mình tôi ăn thôi là được.”
Lâm Phàm mỉm cười hài lòng: “Được rồi! Được rồi! Về sau đừng có đi rêu rao khắp nơi thì tao sẽ cho mày ăn và tuyệt đối đừng có nói cho đám đàn em của mày biết, nếu không thì tao sẽ không cho mày ăn bánh kếp nữa.”
Gâu gâu.
Cẩu gia đồng ý, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không thèm nghĩ mà lập tức đồng ý ăn một mình.
Trong lòng Lâm Phàm cười thầm, Cẩu gia mặc dù không ngốc nhưng cũng không thông minh cho lắm, dụ dỗ rất dễ dàng.
“Xin hỏi ai là Lâm đại sư?” Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói.
Lâm Phàm ngẩng đầu lên, đứng bên ngoài có hai người. Hắn biết một người trong số họ là chủ nhiệm Chương của bệnh viện Nhân Hoà, còn người kia thì hắn không biết.
Lâm Phàm nói: “Chính là tôi! Hai người tìm tôi có việc gì sao?”
Chủ nhiệm Chương còn chưa lên tiếng, giáo sư Lý ở kế bên đã chủ động tiến lên bắt tay Lâm Phàm nói: “Xin chào Lâm đại sư, kẻ hèn này là Lý Minh Hạo người phụ trách nghiên cứu chứng bệnh kén ăn thuộc Bệnh viện Đại học Y Liên minh Bắc Kinh, đoạn thời gian trước bánh kếp của cậu đối với người mắc chứng bệnh kén ăn mà nói chính là thần dược, kẻ hèn này đã nghiên cứu hơn nửa đời người cũng chưa từng gặp qua loại tình huống nào như vậy. Vì thế hôm nay tôi từ Bắc Kinh tới đây cùng chủ nhiệm Chương giao lưu chính là muốn tìm hiểu một chút kiến thức về bánh kếp của Lâm đại sư, nếu như có thể nghiên cứu ra loại thuốc điều trị được chứng bệnh kén ăn thì có thể nói là tạo phúc cho loài người.”
Lâm Phàm có chút ngớ ra, cái vị họ Lý này cũng quá là khách sáo rồi, sau đó gật gật đầu nói: “Xin chào, xin chào.”
Chủ nhiệm Chương tiến lên phía trước một bước nói: “Lâm đại sư, giáo sư Lý là chuyên gia hàng đầu trong nước về lĩnh vực nghiên cứu chứng kén ăn, hơn nữa ở trên quốc tế cũng khá có tiếng tăm, lần này tới đây là muốn nhờ cậu giúp đỡ một tay.”
“Đừng nói đến việc giúp đỡ nếu như có thể góp chút sức mọn thì đó chính là niềm vinh hạnh dành cho tôi, chỉ có điều món bánh kếp của tôi cũng không có gì đặc biệt cả nó cũng được làm ra từ những nguyên liệu rất đỗi bình thường như bao loại bánh kếp khác mà thôi. Tôi e là nó sẽ không có giá trị nghiên cứu gì mấy.” Lâm Phàm lắc đầu nói, hắn am hiểu bánh kếp nhất, tri thức bên trong cuốn bách khoa toàn thư hắn hiểu rất rõ, điều này căn bản không thể lý giải bằng lẽ thường và chính bách khoa toàn thư đã gia tăng giá trị cho những chiếc bánh kếp nên mới có thể tạo ra được món bánh kếp có hương vị thơm ngon đến như vậy.
Giáo sư Lý cả đời này đã dồn hết tâm huyết vào việc nghiên cứu cách chữa trị chứng bệnh kén ăn, hiện tại món bánh kếp như đang mở ra cho ông một tia sáng giữa màn đêm đen tối và nếu như có thể tìm ra được điểm mấu chốt trong đó thì có lẽ mọi chuyện đều có thể được giải quyết một cách dễ dàng hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận