Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1090: Liễu Nhiếp ra mặt

Liễu Nhiếp nhíu mày, mặc dù tên Trần tổng này là đại lão phương Bắc nhưng cũng là người rất có năng lực, cô ta cũng muốn làm quen với ông ta với hy vọng sau này khi mở khách sạn ở nơi đó thì cũng có người quan tâm một phen. Bây giờ nghe nhân viên phục vụ nói Trần tổng bị đánh thì làm cho cô ta có chút không vui.
“Đi, đi xem thế nào.” Liễu Nhiếp nói.
Bất kỳ người nào bị đánh, chỉ cần ngay trong khách sạn của mình thì chắc chắn phải đến cản lại, đã mở cửa làm ăn thì làm sao có thể để xuất hiện tình trạng gây rối này được chứ.
Nhân viên cung kính gật đầu. Liễu tổng ở trong mắt bọn họ chính là người phụ nữ thành công lại tài giỏi, phong cách làm việc rất quyết đoán. Thậm chí còn giỏi giang hơn so với đàn ông mà có thể chống đỡ những trường hợp lớn như thế này, bọn họ là nhân viên đều phải phục sát đất.
Đến trước cửa cũng đã có thể nghe được tiếng gào thảm như heo đang bị làm thịt ở bên trong.
Kẽo kẹt!
Đẩy cửa vào.
Liễu Nhiếp: “Xin mọi người dừng tay…” Nhưng lời vừa nói xong thì phát hiện người đàn ông đang ngồi ở đó xoay đầu lại nhìn cô ta, thế mà lại là người quen nha.
“Lâm thần y…” Liễu Nhiếp không rõ, đây là tiệc đóng máy của đoàn làm phim, vậy thì tên này đến đây để làm gì?
Lâm Phàm cười nói: “Liễu tổng sao vậy? Tôi và người anh em của tôi đang dạy dỗ một người ở đây, chẳng lẽ quấy rầy đến Liễu tổng rồi à?”
Liễu Nhiếp phất tay để cho các nhân viên bảo vệ ra ngoài: “Lâm thần y, tại sao tôi thấy mỗi lần gặp anh thì đều không có chuyện gì tốt thế? Tôi mở cửa làm ăn buôn bán, anh lại đến đây đánh người ngay trong khách sạn của tôi, việc này mà truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt tới tôi.”
Lâm Phàm cười xòa: “Vậy rốt cuộc cô có cho tôi dạy dỗ người ngay tại địa bàn của cô không?”
Thấy vẻ mặt tươi cười của tên này, trong lòng Liễu Nhiếp có chút khó chịu, nhưng người bị đánh là Trần tổng, nên cô ta cũng phải nói câu gì đó hòa giải mới được.
“Đây là Trần tổng, có thể đừng đánh được không? Nếu không thì các người có mâu thuẫn thì đi ra ngoài giải quyết, đây là khách sạn của tôi, như này không tốt lắm đâu.” Liễu Nhiếp nói.
Cô ta cảm thấy quan hệ giữa cô ta và tên này có chút vi diệu.
Là bạn bè, cũng không phải.
Là kẻ thù, vậy cũng không đúng.
Dù sao thì là kiểu nhìn mặt nhau sẽ rất khó chịu nhưng cũng không hận thù nổi, chỉ thích thấy đối phương ăn quả đắng mà thôi.
Nhưng cô ta cũng không phải kẻ ngốc, tuy là tiếp xúc với Lâm Phàm không lâu nhưng cũng biết tên này rất bao che người của mình, nếu có thể làm cho hắn ra tay thì dĩ nhiên người sai chính là kẻ kia rồi.
Lâm Phàm: “Tôi cũng không làm khó Liễu tổng, vậy rốt cuộc Liễu Nhiếp cô có cho tôi mượn chỗ để chúng tôi dạy dỗ người hay không. Nếu như cô keo kiệt không cho mượn thì thôi, chúng tôi rời khỏi đây cũng được.”
Liễu Nhiếp híp mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ, sau đó xua tay: “Tùy anh đi vậy, tôi không hiểu nổi anh, dạy dỗ người ta mắc gì phải ở ngay chỗ của tôi chứ? Việc này tôi cũng không xen vào được, tôi mới vừa mở khách sạn này thôi nên đừng có mà gây án mạng ở trong này đấy, tôi cũng không muốn mới mở chưa bao lâu mà đã phải đóng cửa rồi.”
Lâm Phàm cười: “Cám ơn nhá.”
Liễu Nhiếp liếc nhìn Trần Hà, bỗng thấy run cả người, mẹ kiếp thảm thật đó, vẫn nên nhanh chóng đi khỏi đây thôi.
Bên ngoài.
“Liễu tổng, chúng ta cứ mặc kệ thế sao?” Nhân viên phục vụ hỏi.
Vẻ mặt Liễu Nhiếp lạnh lẽo: “Đừng lắm chuyện cũng đừng xen vào việc của người khác, nên làm gì thì cứ làm cái đó đi, coi như cái gì cũng không thấy cái gì cũng không nghe là được, có hiểu chưa?”
“Đã hiểu.”
Vương Minh Dương hơi mệt: “Không đánh nữa, không đánh nữa, mệt quá, giận mấy cũng hết tuốt luốt rồi.”
Trần Hà cuộn người lại, dù chịu đủ đau đớn nhưng sự tức giận trong mắt ông ta không hề giảm xuống, ông ta muốn giết chết mấy tên khốn này.
Lâm Phàm đứng dậy: “Mới nhiêu đây đã là gì đâu chứ, để tôi chữa cho ông ta đã, lát nữa để tôi tới.”
Nghe cuộc đối thoại của hai người, toàn bộ người trong đoàn làm phim đều sợ hãi, con mẹ nó, tàn nhẫn chưa kìa.
Vài người biết Lâm đại sư thì đều khóc thét, những gì trên mạng đều là gạt người.
Nào là Lâm đại sư hiền lành lương thiện!
Nào là Lâm đại sư ôn hòa nhã nhặn!
Con mẹ nó, các người mở to mắt mà nhìn đi, đây là Lâm đại sư hiền lành lương thiện ôn hòa nhã nhặn của mấy người đây sao? Đây là Lâm đại sư bạo lực hung tàn mới đúng nhé, mặc dù tên Trần tổng này rất phách lối rất đáng ăn đòn nhưng bị đánh ra thế này cũng rất khủng bố rồi đó.
Lực đánh của Vương Minh Dương không nặng lắm, đánh lên người Trần Hà cũng chỉ đau đớn một chút thôi, còn lâu mới bằng được lực sát thương lớn mà Lâm Phàm mang lại.
Trần Hà hít sâu một hơi, gào lên: “Tao sẽ không bỏ qua cho bọn mày.”
Lâm Phàm đếch thèm nói gì mà đi đến bên cạnh Trần Hà, ngón tay hắn ấn mấy lần, sau đó làm cho tay phải của Trần Hà trở lại đúng khớp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận