Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 764: Đến ngày đó, mọi người đừng kinh ngạc

Lâm Phàm rất bất đắc dĩ: “Nghe thấy chưa? Không có chuyện gì, đừng cảm thấy áp lực tâm lý. Đừng hở một tí là đóng cửa tiệm, để người nhà tới bệnh viện chăm sóc ông, ông ở bệnh viện điều trị cho thật tốt nha.”
Mọi người nhìn về phía ông chủ nhỏ, không khỏi ngạc nhiên, bọn họ không biết tại sao ông chủ nhỏ lại biết.
Huống hồ, Lâm Phàm cũng rất bất lực, vẫn là không có người chịu tin hắn, thật sự là gặp quỷ sống rồi.
Đúng rồi!
Nếu để cho họ biết về Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn, họ sẽ biết hắn giỏi như thế nào.
Nhưng mà ông Trần đã không tin hắn, vậy để ông ấy ở lại bệnh viện một thời gian thôi.
Rời khỏi bệnh viện.
Nhóm người chị Hồng nhìn ông chủ nhỏ, nghi hoặc hỏi: "Ông chủ nhỏ, không phải cậu nói chuyện trước với bác sĩ nên mới biết được bệnh của ông Trần đấy chứ?”
Lâm Phàm cười nói: "Tôi đi cùng với mọi người, mọi người nghĩ tôi có biết trước được không?”
Chị Hồng gật đầu: "Vậy cũng đúng, cậu đi cùng chúng tôi nên không có khả năng biết, nhưng cậu chỉ bắt mạch thì làm sao biết được như vậy?"
Không phải tôi đã nói với mọi người rồi sao. Y thuật của tôi rất lợi hại, đáng tiếc mọi người đều không tin tôi." Lâm Phàm rất bất đắc dĩ, có đôi khi không muốn che giấu nhưng người khác lại không tin. Khi mình muốn che dấu thì luôn bị người ta tìm được chân tướng.
Không thể không nói, điều này đôi khi làm cho người ta thật sự quá bất lực.
"À, nhân tiện báo trước, đến ngày 22 mọi người đến viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn thì cũng đừng ngạc nhiên quá nhé." Lâm Phàm cười nói.
Mọi người kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Lâm Phàm thần bí nở nụ cười, hắn cũng không nói ra chuyện này. Đối với bất kỳ ai thì đối với sự ngạc nhiên này thật sự là sẽ rất lớn.
Theo suy nghĩ của Lâm Phàm, sau khi ngày 22 chấm dứt, hắn sẽ cùng với Triệu Minh Thanh đi ra ngoài. Dù sao sự kiện chỉ diễn ra một lần trong tháng, không thể bỏ qua được. Bọn nhỏ đã trải qua hai lần nên chúng chờ mong nhất chính là ngày này. Nếu như không đi, chỉ sợ sẽ làm cho bọn chúng thất vọng.
Lúc này, điện thoại của Triệu Minh Thanh gọi đến.
Đinh đinh.
Kết nối điện thoại.
"Lão sư, chuyện lần trước tôi nói với ngài, ngài còn nhớ không?" Triệu Minh Thanh ở trong điện thoại, nhẹ giọng hỏi.
"Chuyện gì?" Lâm Phàm sửng sốt, tạm thời không nghĩ ra Minh Thanh đang nói đến chuyện gì.
"Mấy ông bạn già của học trò ở chỗ này một thời gian rồi, bọn họ muốn gặp ngài một lần." Triệu Minh Thanh nói.
Mấy người Chu Thanh Tuyền đã ở Thượng Hải một thời gian, lúc lão sư mới trở về, ông ta tạm thời không gọi điện thoại là để lão sư nghỉ ngơi thật tốt. Hôm nay đã trôi qua vài ngày, nên ông ta chủ động gọi điện thoại hỏi thăm, nếu như lão sư không muốn gặp, ông ta cũng sẽ không nói thêm gì.
Lâm Phàm hơi suy nghĩ một chút, lúc mình ở thủ đô thì Hiệp hội trung y đã phái người tới. Dù nói như thế nào thì cũng coi như là một lần nhân tình, đã như vậy thì gặp mặt một lần là được.
"Ngày 22, gặp nhau tại viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn.” Lâm Phàm nói.
Sắp tới hắn phải nghỉ ngơi thật tốt, đồng thời mỗi ngày phải dạy cho bọn nhỏ học vẽ, tranh thủ để cho bọn nhỏ vào nghề sớm chút. Tuy rằng có mấy đứa nhỏ lĩnh ngộ tương đối cao đã cho mình vài điểm bách khoa nhưng đa số bọn trẻ tạm thời còn chưa lĩnh ngộ được.
Sau khi cúp máy.
Triệu Minh Thanh nhìn về phía mấy ông bạn già bên cạnh nói: "Mọi người cũng nghe rồi đấy, ngày 22 gặp tại viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn.”
Chu Thanh Tuyền nhất thời nở nụ cười: "Ông Triệu, ông bạn thật là tốt.”
Triệu Minh Thanh bất đắc dĩ nói: "Cũng không biết các ông muốn làm cái gì?”
Chu Thanh Tuyền cười nói: "Ông Triệu, tôi muốn thương lượng với ông chuyện này, ông xem có phải là lúc nên đưa quyển ‘Lý thuyết bệnh thương hàn’ để chúng tôi nghiên cứu rồi hay không?"
“Nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, không có thầy mở miệng, tôi sẽ không cho các ông xem đâu." Triệu Minh Thanh nói.
Từ sau khi xem ‘Lý thuyết bệnh thương hàn’ này, y thuật của Triệu Minh Thanh đã được nâng cao lên rất nhiều. Trung y cũng không phải là ghi nhớ cứng nhắc, mà là phải học một hiểu ba. Dược tính của trung y là cố định nhưng phối hợp khác nhau lại có thể sinh ra hiệu quả khác nhau.
Đồng thời gặp phải chỗ không hiểu thì có thể hỏi lão sư là có thể biết được đầy đủ.
Bây giờ Chu Thanh Tuyền muốn gặp lão sư, làm sao ông ta có thể không biết ý tứ trong đó. Chẳng phải là muốn học tập y thuật từ lão sư hay sao? Cho dù không bái sư thì cũng tuyệt đối nhớ thương quyển sách mà thầy cho mình.
Ôi...
Không nghĩ nữa, càng suy nghĩ càng nhiều, tâm trạng càng buồn bực.
Lão sư là của tôi, không phải của các ông.
Vài ngày sau.
Ngày lễ định kỳ mỗi tháng một lần đã đến.
Đây là ngày mà mọi người trên phố Vân Lý đều đang chờ mong.
Mấy lần trước mua không ít đồ nên mọi người cũng không cần mua thêm cái gì. Chỉ mua một ít đồ ăn vặt nhưng cho dù như thế, tính ra đó cũng là số lượng lớn.
Tham gia vào loại hoạt động này, không phải để tiêu tiền mà là để đi chơi vui vẻ với trẻ em và chủ yếu nhất là đến để nếm thử tay nghề của ông chủ nhỏ.
Tay nghề của ông chủ nhỏ đã ăn sâu trong lòng bọn họ, một năm chỉ có thể ăn mười hai lần nên bọn họ rất quý trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận