Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1228: Đầu óc cậu có vấn đề gì không?

Trong hậu trường, cha mẹ của Trần Thụy An cũng xúc động nhìn con trai của mình trên sân khấu, cuối cùng họ cũng đã thấy con trai mình bước ra khỏi bóng ma ám ảnh ngày đó.
Đây mới là điều họ muốn nhìn thấy ở con trai mình nhất.
Mà ngày hôm nay, tất cả đã trở thành sự thật.
Bài hát kết thúc.
Lâm Phàm ấn một cái, đèn bật sáng.
Hoắc Kiến Tường cũng không bỏ qua, cũng nhanh chóng bật đèn. Ông ta thấy giọng hát này rất tốt, rất có nét riêng.
Nếu như muốn phát triển trong giới ca hát thì người mang giọng hát có nét riêng sẽ phát triển tốt nhất, bởi vì giọng hát đó không thể bị người khác sao chép được.
Lưu Anh Đông cuối cùng cũng bật đèn, anh ta cũng không muốn bị người khác nói mình là người lòng dạ hẹp hòi.
Cuối cùng chỉ có Triệu Lỵ là không bật đèn.
Tất cả khán giả đều vỗ tay.
"Rất hay! Thật sự là rất hay!"
"Đây là giọng hát hay nhất từ đầu đến giờ."
"Không ngờ thí sinh này lại mạnh như vậy, nhìn thế nào cũng không giống như người sẽ đi ăn cắp bài hát của người khác."
Trần Thụy An mở mắt ra, vẻ mặt có chút kích động, sau đó cúi chào về phía dưới sân khấu, cậu ta không ngờ mình còn có cơ hội hát trên sân khấu.
Điều này làm cậu ta cảm thấy rất hạnh phúc, rất là phấn khởi.
Người dẫn chương trình lên sân khấu, trên mặt cũng nở nụ cười. Sau khi nghe bài hát này, anh ta cũng không quá tin chuyện người trẻ tuổi này sẽ làm ra loại chuyện kia.
"Chúc mừng Trần Thụy An, cậu đã có ba vị giám khảo bật đèn cho cậu. Ba vị giám khảo, các vị có thể tranh giành thí sinh mà mình yêu thích rồi." Thôi Vĩ nói.
Hoắc Kiến Tường cười nói: "Tôi bật đèn là vì cậu ta hát rất hay, tôi rất hài lòng. Nhưng tôi biết, tên nhóc này nhất định muốn gia nhập đội của Lâm lão sư, nên tôi sẽ không tranh giành với Lâm lão sư nữa, cứ để Lâm lão sư phá kỷ lục trứng ngỗng, có được một vị đại tướng đi.”
Lưu Anh Đông: ”Tôi cũng giống như Hoắc lão sư, cũng không tranh giành nữa. ”
Người dẫn chương trình Thôi Vĩ cười nói: "Bây giờ cậu muốn gia nhập đội của vị giám khảo nào?”
Trần Thụy An kích động nói: "Tôi muốn chọn Lâm lão sư. ”
Lâm Phàm đứng dậy vỗ tay: “Giọng hát của cậu rất tốt! Trong những giọng nam mà tôi đã từng nghe qua, độ riêng biệt của cậu có thể nói là ."
Nhận được lời khen ngợi như vậy từ Lâm Phàm, Trần Thụy An cảm kích nói: "Cảm ơn, Lâm lão sư.”
Người dẫn chương trình gật đầu: ”Được rồi! Xin mời thí sinh tiếp theo!”
"Chờ một chút!" Lâm Phàm mở miệng nói: "Đừng vội xuống, tôi còn có chuyện muốn nói. ”
Khán giả ngây ngẩn cả người, sau đó một đám đều tỏ ra dáng vẻ chờ mong. Trong mắt bọn họ, tiếp theo nhất định sẽ xảy ra chuyện vô cùng hấp dẫn.
Với tính tình của Lâm đại sư, nếu không xảy ra chuyện gì thì bọn họ nguyện ý livestream ăn phân.
Trần Thụy An nghi ngờ nhìn Lâm Phàm: ”Lâm lão sư, làm sao vậy? ”
Lâm Phàm nhìn Trần Thụy An, gật gật đầu nói: “Tướng mạo đẹp đẽ, rất sạch sẽ. Vậy tôi hỏi cậu một chút, đầu óc của cậu có bị vấn đề gì không?”
Khi vấn đề này được đưa ra, mọi người sợ ngây người.
Cmn, đây là có ý gì?
Mạch suy nghĩ này thay đổi hơi bị nhanh, làm cho bọn họ không kịp phản ứng.
Trần Thụy An ngây ngẩn cả người: “Lâm lão sư, tôi không có vấn đề gì." Trong lòng cậu ta cũng ngờ ngợ, vì sao Lâm lão sư lại hỏi mình vấn đề này?
Lâm Phàm nhìn khán giả: "Mọi người có thấy cậu ta có vấn đề về đầu óc không?”
Khán giả không biết trong hồ lô của Lâm đại sư bán thuốc gì.
"Nhìn qua không giống người có vấn đề."
Lâm Phàm gật đầu: ”Vậy thì đúng rồi! Vừa rồi tôi vẫn luôn suy nghĩ một chuyện, nếu đầu óc của Trần Thụy An không có vấn đề gì, vậy vì sao biết rõ bài hát kia cũng có phần của Anh Kim mà còn dám ăn cắp chứ? Phải là người não tàn đến mức nào thì mới có thể làm như thế hả?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngẩn ra. Đúng vậy! Chuyện này có gì đó không đúng.
Biết rõ Anh Kim từng tham gia chỉnh sửa bài hát kia, sao một học viên bình thường như cậu ta dám trộm bài hát chứ? Trừ phi là không muốn sống nữa.
Lâm Phàm tiếp tục hỏi: "Trần Thụy An, tôi muốn hỏi một câu, người nói cậu ăn cắp bài hát của mình, cuối cùng đạt được giải thưởng gì? Bây giờ đang ở đâu?”
Trần Thụy An nói: "Lúc đó người đấy đã giành được giải quán quân nhưng hiện tại đã biến mất, không còn xuất hiện trong giới ca hát nữa.”
"Vậy thì không đúng rồi!" Lâm Phàm lắc đầu nói: "Cho dù có nói như thế nào đi nữa, người có thể đạt được giải quán quân thì thực lực của bản thân nhất định không kém. Mà bài hát kia nhất định cũng rất hay nhưng hiện tại lại im hơi lặng tiếng, không còn chút dấu vết nào. Dựa vào suy đoán của tôi, như vậy chỉ có một khả năng, chính là người đó thật ra rất bình thường, mà chương trình "Giọng nam cao" kia nhất định có chuyện gì đó không thể lộ ra ánh sáng.”
Khán giả ở hiện trường đã bị suy đoán của Lâm đại sư làm trợn mắt há hốc mồm.
Cmn, như vậy cũng được sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận