Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1118: Xem Lâm đại sư vẽ

"Cái bàn dài như vậy để làm gì?"
"Không biết, lúc bố trí tôi cũng đã suy nghĩ, làm cái dài như vậy rốt cuộc là làm gì? Cho đến bây giờ tôi vẫn còn không hiểu rõ lắm."
"Không phải là muốn vẽ một bức tranh dài như thế thật đấy chứ."
"Làm sao có thể, bức tranh dài như vậy, phải là tác phẩm gì mới có thể chống đỡ được chứ."
"Cái này thì không nhất định, chẳng lẽ mấy người còn không biết năng lực của Lâm đại sư sao? Vậy nên trong lòng tôi cũng chờ mong vô cùng. Không biết đây sẽ là loại tác phẩm gì, thật đúng là rất tò mò."
.....
Nguyệt Thu cư sĩ: "Lão Lâm, cậu muốn cái bàn vẽ dài như vậy làm gì?”
Lâm Phàm thần bí nở nụ cười: "Sau này mọi người sẽ biết, còn bây giờ thì đây là bí mật.”
“Lão Lâm, đến chúng tôi mà cậu còn che giấu nữa à.” Nguyệt Thu cư sĩ có chút bất đắc dĩ. Nhưng sau đó nhìn thấy lão Trịnh cũng có vẻ mặt rất tự tin thì trong lòng không khỏi nói thầm, xem ra lão Trịnh cũng biết tình huống trong chuyện này, nếu đã như vậy thì chỉ có hỏi lão Trịnh.
Ông ta thật sự rất muốn biết, cuối cùng đây là hắn muốn vẽ cái gì.
Sau khi nhìn qua hiện trường, Lâm Phàm cảm thấy rất hài lòng, thậm chí trong lòng còn có chút hưng phấn. Những bức danh hoạ nổi tiếng trong bách khoa toàn thư rất được khen ngợi kia sẽ sớm xuất hiện từ chính tay hắn, nghĩ về chuyện này thực sự rất phấn khích.
Hơn nữa thế giới cổ đại được thể hiện trong những bức tranh này, rất giống với thế giới hiện tại.
Hôm sau!
Tất cả mọi người trong hiệp hội quốc họa rất hưng phấn, có một số người còn đợi sẵn ở ngoài phòng vẽ, tất cả mọi người cũng biết Lâm đại sư sắp bắt đầu vẽ tranh.
Một số người mới vào hiệp hội, ánh mắt lấp lánh nhìn xuyên qua từ cửa sổ vào bên trong. Đối với kỹ năng hội hoạ bọn họ đều rất tự tin, thế nhưng khi biết được vị Lâm đại sư này chính là người có hoạ kỹ đứng đầu hiệp hội, trong lòng bọn họ đều vô cùng hiếu kỳ. Bọn họ muốn biết, rốt cuộc đối phương lợi hại như thế nào mà lại được tâng bốc dữ dội đến thế.
Người trẻ tuổi tâm lý hiếu thắng, nhất định sẽ không chịu thua bất kỳ ai.
Nhưng hội trưởng Trịnh trực tiếp ra lệnh, bất luận ai cũng không được quấy rầy Lâm đại sư, cho dù đứng bên ngoài cũng không được phép phát ra một chút tiếng động nào.
Đương nhiên, ngay từ đầu dựa theo ý của hội trưởng Trịnh chính là không cho phép người nào đến gần, nhưng sau đó nghĩ lại thì vẫn có thể đứng xem.
Dù sao cơ hội có thể tận mắt nhìn thấy Lâm đại sư vẽ tranh cũng không nhiều lắm, vì vậy vẫn cần phải học hỏi tại hiện trường mới được.
Lúc này, đám người Trịnh Trọng Sơn, Nguyệt Thu Cư Sĩ và Đào Thế Cương đều đã đến.
Mọi người: “Hội trưởng...”
“Suỵt!” Trịnh Trọng Sơn bảo mọi người yên tĩnh sau đó đứng ở trước cửa sổ nhìn vào phía bên trong, chỉ thấy Lâm Phàm vẫn đứng bất động ở đó, giống như rơi vào trạng thái thiền định.
Trịnh Trọng Sơn nhỏ giọng nói: “Mọi người xem, đây là trạng thái trấn định tinh thần đỉnh cao của đại sư trước khi vẽ tranh, để nội tâm trầm tĩnh lại. Sau đó một khi cầm bút lên thì sẽ hạ bút như có thần, mặc dù bây giờ có nhiều người có thể đạt đến cảnh giới này nhưng đại đa số chỉ là làm dáng mà thôi, có thể đạt đến trình độ này thì là ít càng thêm ít...”
Mọi người sợ hãi thán phục, trong lòng rất cảm thán, đại sư chính là đại sư, quả nhiên không tầm thường chút nào. Tuổi còn trẻ đã đạt được trình độ như vậy, quả nhiên làm cho người khác khâm phục rất nhiều.
Nếu Lâm Phàm biết lão Trịnh khen ngợi mình như vậy thì hắn nhất định sẽ phun ra một ngụm huyết, lời khen ngợi này đúng là có chút hơi quá rồi đó.
Chẳng lẽ hắn là loại người này sao?
Chẳng qua là hắn đang nghĩ xem rốt cuộc nên vẽ bức tranh nào mà thôi.
Giờ phút này, Lâm Phàm mở mắt ra, hắn đã quyết định sẽ vẽ bức tranh nào xong rồi.
‘Lạc Thần Phú Đồ’
Tác phẩm này có chiều dài là 8m, chiều cao 1m, đây là tác phẩm thuộc loại lớn. Khi vẽ tác phẩm loại này cần phải hiểu rõ bối cảnh câu chuyện, mà bối cảnh câu chuyện trong bách khoa toàn thư giống y như phía bên hắn, chỉ là phía bên hắn không có loại tranh này mà thôi.
“Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi, cuối cùng Lâm đại sư cũng vẽ.”
“Thủ pháp rất nhanh, chẳng lẽ không suy nghĩ một chút sao?”
Trịnh Trọng Sơn nói: “Các người thì biết cái gì, cái này cần gì suy nghĩ nữa. Khi một đại sư đứng đầu bắt đầu vẽ tranh thì cũng đã phác thảo hết tất cả các chi tiết bức tranh trong đầu họ rồi, điều họ muốn chính là vẽ liên tục đến khi hoàn thành.”
Mọi người sợ hãi thán phục gật đầu, trình độ này thật sự rất lợi hại. Giờ phút này, bọn họ mới nhận ra mình và Lâm đại sư khác biệt như thế nào.
Chỉ riêng ở điểm này thì đã khiến mọi người khó bắt kịp.
Nhưng bọn họ nào có biết, không phải Lâm đại sư không suy nghĩ mà hắn chỉ là đang sao chép toàn bộ bức tranh từ bách khoa toàn thư ra mà thôi, cho nên đâu cần phải suy nghĩ gì.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận