Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 561: Chèn ép một chút

Lúc này, Lý Mộc Trạch nội tâm như đông cứng lại, tiếp đó thì cười nói: “Đúng! Đúng! Hay là Lâm đại sư cũng xem cho tôi một quẻ đi!”
Lâm Phàm mỉm cười xua tay đáp: “Tôi xem bói là nhìn người, tướng mạo nhìn không vừa mắt, tâm cơ quá nặng thì không xem, người đâm sau lưng người khác cũng không xem. Anh có tất cả những điều đó, vì vậy không hợp với yêu cầu!”
Xôn xao!
Mặt Lý Mộc Trạch trong nháy mắt như đen lại, nếu như không phải là đang quay chương trình thì rất có thể sẽ nổi điên ngay tại hiện trường.
Mà những ngôi sao khác cũng ngơ cả ra, không ngờ rằng Lâm đại sư này lại nói với Lý Mộc trạch những lời tàn nhẫn như vậy.
Đây là vô tình gây sự mà.
Những người quay phim nghe vậy cũng ngơ người, lời này nói ra hình như cũng có chút thú vị, thế nhưng cũng không có ai để ý cho lắm. Trong chương trình dạng này, có chút tranh luận thì mới càng thêm thú vị.
Dù sao bây giờ cũng có rất nhiều tổ chương trình đều vì tranh luận mà để cho ngôi sao nào đó biểu hiện ra ngoài có chút khó hiểu. Chính là vì để tăng thêm tranh luận trong chương trình, từ đó có thể thu hút được nhiều sự quan tâm hơn.
Có điều Lâm đại sư đối với Lý Mộc Trạch giọng điệu có chút mùi thuốc súng, hiển nhiên không phải là trong kịch bản.
Lúc này, Lâm Phàm liếc nhìn Lâm Mộc Trạch, mà Lâm Mộc Trạch cũng đang nhíu mày nhìn chằm chằm Lâm Phàm, tiếp đó không để ý cười nói: “Ha Ha! Tôi biết nguyên nhân vì sao anh không xem bói cho tôi rồi!”
Đây chính là tự tìm cho mình một lối thoát.
Hoàng Duyệt hiếu kỳ nói: “Anh Trạch! Nguyên nhân là gì?”
Lâm Phàm muốn biết Lý Mộc Trạch này có thể nói ra vấn đề gì. Thông qua lời nhắc nhở của Triệu Chung Dương, hắn đã cố ý tìm kiếm một chút chuyện của Sáp Đao giáo, sau khi tìm hiểu thì cảm thấy đám người của Sáp Đao giáo này cũng thực sự rất thảm, nhìn mà có chút đau lòng.
Lý Mộc Trạch cười nói: “Đương nhiên là vì tôi quá đẹp trai rồi! Vậy nên mới khiến Lâm đại sư cảm thấy dung mạo của tôi đã vượt quá mức độ, diện mạo này không thể nhìn ra!’
“Ha ha!”
Nhất thời các ngôi sao xung quanh cũng bật cười.
Hoàng Duyệt: “Anh Trạch! Anh cũng làm lố quá rồi!”
Dương Đào: “Anh Trạch thích nói sự thật, chính là đáng yêu như vậy! Giá trị nhan sắc trong đoàn chúng ta thì anh Trạch chiếm vị trí cao nhất rồi!”
Lý Mộc Trạch mỉm cười rồi sau đó nhìn về phía Lâm Phàm nói: “Lâm đại sư , những lời anh vừa nói chúng tôi chỉ có thể lý giải như vậy, chi bằng anh giao manh mối kho báu cho tôi đi, tôi là người đẹp trai nhất ở đây, xứng đáng có được manh mối kho báu này.”
Bây giờ Lâm Phàm rất muốn nói một câu ‘con mẹ nó! Thật là không biết xấu hổ’.
Có điều bây giờ đang quay chương trình, cũng không thể đem phiền phức đến cho đạo diễn Hồ được. Mặc dù có chút tức giận, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến bất kỳ vấn đề gì.
Lâm Phàm chỉ vào Dương Đào: “Tôi thấy nhan sắc của anh ta chính là cao nhất ở đây, có điều người ta rất khiêm tốn, không ảo tưởng như anh. Nếu như manh mối này chỉ có thể giao cho bên nam, tôi chắc chắn sẽ giao cho người này mà không phải là anh!”
Lý Mộc Trạch vừa rồi sắc mặt còn tốt, thế nhưng khi nghe xong câu nói kia đột nhiên lại có chút thay đổi, tiếp đó ngại ngùng cười nói: “Lâm đại sư, lời này của anh tôi không đồng ý!”
Dương Đào đứng bên cạnh mỉm cười, trong lòng thầm khen ngợi Lâm đại sư. Người bây giờ có thể nói ra sự thật đã không dễ dàng gì, tuy rằng anh ta thừa nhận trong đội ngũ mình là người đẹp trai nhất, nhưng làm người thì vẫn nên khiêm tốn một chút. Nhất là khi địa vị cùng danh tiếng như mình thì vẫn không bằng được Lý Mộc Trạch, vì vậy luôn rất khiêm tốn, chính là vì sợ chọc cho Lý Mộc Trạch không vui.
Có điều lúc này, Dương Đào vẫn khiêm tốn nói: “Lâm đại sư! Làm gì có chứ, tôi so với anh Trạch còn thua kém xa lắm!”
Lâm Phàm xua tay: “Chàng trai, anh đừng khiêm tốn vậy, tôi vừa xem cho anh một chút, thấy được mệnh cách của anh không tồi! Bây giờ vẫn còn trẻ, tầm ba mươi tuổi mệnh cách sẽ có thay đổi, con đường diễn xuất của anh cũng sẽ rộng mở!”
Dương Đào có chút kinh ngạc, biểu cảm rất hiếu kỳ: “Lâm đại sư! Anh đừng tâng bốc tôi vậy chứ, con người của tôi rất dễ đắc ý đó!”
Lâm Phàm mỉm cười: “Tuổi mùi, sinh vào tháng sáu, sinh nhật trùng với ngày Quan âm đắc đạo, cư xử với mọi người ôn hoà, thuộc típ người dễ bị người khác lừa gạt, dễ bị cảm động. Mặc dù như vậy, nhưng sau ba mươi tuổi thì vận số của anh sẽ thay đổi rất tốt. Nhớ lấy lời của tôi hôm nay, nếu ngày đó đến anh còn có thể nhớ đến tôi thì tặng tôi một lá cờ thi đua là được rồi!”
Lúc này, không biết lời của Lâm đại sư là thật hay giả, thế nhưng trong lòng Dương Đào cũng có chút cảm động. Hiện tại là đang ghi hình chương trình, đột nhiên được người khác khen như vậy, trong lòng cũng có chút đắc ý.
Trong lòng Lâm Phàm cũng thầm chửi bới, con mẹ nó, ở đây quả nhiên mấy người này không ai dễ đối phó, chỉ có Dương Đào này là tốt hơn chút.
Nếu như không phải còn mấy người này ở đây, hắn nói một hồi có thể khiến Dương Đào này rớt nước mắt. Nhưng so sánh với mấy ngôi sao nam khác, Dương Đào này xem như đáng tin cậy hơn. Cho nên đành lấy anh ta ra làm đối tượng, nói trắng ra thì là thuận tiện chèn ép tên Lý Mộc Trạch này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận