Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1033: Ước mơ của cô là gì?

Ầm!
Hắn nhảy lên.
Một thân ảnh phóng vút lên trời.
"Oa! Cao thật đấy." Lâm Phàm cúi đầu nhìn mọi thứ bên dưới, hắn thật không dám tin cảnh tượng này, không thể giải thích bằng khoa học. Hắn không biết mình đã bay lên cao bao nhiêu, nhưng rõ ràng hắn có thể nhìn thấy những kiến trúc ở phía xa xa.
Hắn hoàn toàn biến thành siêu nhân.
Nếu để cho người khác nhìn thấy năng lực này, chỉ sợ bị dọa chết khiếp.
Sau khi đạt tới một độ cao nhất định không thể tăng lên nữa, đột nhiên cơ thể hắn bắt đầu rơi xuống, Lâm Phàm vô cùng tò mò, bước ra một bước.
Ầm!
Ầm!
Một loạt tiếng nổ vang lên từ dưới chân, không khí như rung lên, còn hắn thì có thể đi lại được giữa không trung, nói cách khác là hắn đang bay lượn.
Mỗi một lần giẫm lên không khí, hắn có thể khiến cơ thể của mình bay về phía trước một đoạn.
Tăng tốc, tăng tốc hoàn toàn.
Hai chân hắn giẫm trên không khí càng ngày càng nhanh, không khí rung chuyển. Mà Lâm Phàm thì rất ngạc nhiên khi nhìn cảnh tượng này, thật thần kỳ, hắn giống như là đang chạy băng băng trên không, để lại một đường khói trắng rất dài phía sau.
Hắn thật sự đang chạy trên không trung.
"Có một chiêu chưởng pháp giáng từ trên trời xuống."
Lúc này Lâm Phàm chợt nổi lên ý chơi đùa, thậm chí hắn còn lật người một cái trên không trung. Sau đó vươn tay rồi xòe năm ngón tay ra, áp xuống phía dưới.
Tốc độ rơi xuống rất nhanh, tiếng gió vù vù vang bên tai.
Lúc sắp chạm đến mặt đất.
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Một nguồn lực cuồn cuộn bộc phát ra từ bàn tay, đè ép trên mặt đất khiến toàn bộ mặt đất giống như rung lên. Đất đai bắt đầu vỡ ra giống như bị một bàn tay khổng lồ ấn lên, mà bàn tay ấy vẫn đang tiếp tục đè ép.
"Thật mạnh, con mẹ nó, cái này còn là người nữa sao." Lâm Phàm thật không dám tưởng tượng, hắn không tiếp tục thử nghiệm nữa. Sau đó Lâm Phàm khẽ xoay người, hai chân không chạm đất mà tiếp tục giẫm lên không khí, tiếp đó hắn bước đi vững vàng như đi trên mặt đất bằng phẳng, cuối cùng chậm rãi rơi xuống.
“Bát Quái Chưởng!”
Lâm Phàm hét lên một tiếng, hay tay vừa động, âm thanh đã vang vọng bên tai rồi dần dần biến mất. Mà làm cho hắn khiếp sợ chính là, dưới chân và trên bàn tay hắn xuất hiện hình vẽ bát quái, điều này…
Không thể tưởng tượng được!
Hắn không dám tin!
Nửa giờ, bãi đất trống này không còn động tĩnh gì.
Chỉ còn sót lại một chiếc hố có hình bát quái ở đó.
Sau đó có người đi ngang qua đây, nhìn thấy tình huống này, chụp ảnh đăng lên mạng, gây ra một hồi xôn xao.
Có người nói: Tên thần kinh nào ăn no rửng mỡ đi đào một cái hố hình bát quái thế này..
.....
Lâm Phàm cũng đã hiểu qua về thực lực bản thân, hắn rất mạnh, siêu dũng mãnh và không ai có thể địch lại.
Tốc độ nhanh, lực phá hoại mạnh mẽ, sức mạnh thần kỳ không thể giải thích bằng khoa học.
Ngay cả những bộ phim truyền hình võ hiệp cũng không thể so sánh với hắn.
Bọn họ có thể bay trên trong không trung không?
Chắc chắn là không thể.
Họ có thể làm nổ tung không khí và gây chấn động không?
Chắc chắn cũng không thể.
Phố Vân Lý!
"Ấy!" Lúc Điền Thần Côn nhìn thấy Lâm Phàm, vẻ mặt rất phong phú: "Thằng nhóc này, hôm nay cậu ăn gì mà tràn trề năng lượng thế, cảm giác... ”
"Thế nào?" Lâm Phàm hỏi.
"Rất khủng bố." Điền Thần Côn nhìn chằm chằm Lâm Phàm, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ. Ông là bậc thầy về bát quái chưởng nhưng trước kia cũng không phát hiện khí tức của Lâm Phàm mạnh mẽ như vậy, nên hôm nay nhìn thấy, ông ta vô cùng khiếp sợ
Ông ta có năng lực cảm thụ rất tốt, mặc dù trước đây Lâm Phàm cũng mạnh mẽ nhưng không có cảm giác như hôm nay.
Người bình thường không thể cảm nhận được, nhưng ông có thể.
Dù sao cũng rất khủng bố.
Lâm Phàm cười khì khì, nói: "Thần Côn, ông biết tôi mạnh là được rồi. Về sau ông đừng có ngang ngược, nếu không tôi tung một chưởng, có thể đánh ông bắn ra khỏi Ngân Hà đấy nha.”
"Xì, mới khen cậu hai câu mà đã ba hoa." Điền Thần Côn khinh bỉ nói, sau đó ông tiếp tục ngồi một chỗ yên lặng hút thuốc, đôi mắt nhìn đường phố, sau đó lắc đầu: "Ài, thời tiết này lạ thật, sao mà lạnh như vậy chứ, trên đường cũng không có gì hay ho để nhìn.”
"Đồ mê gái..." Lâm Phàm bất đắc dĩ lắc đầu.
Lâm Phàm nói: "U Lan, hôm qua cô đi dạo phố với Hoán Nguyệt thế nào?”
"Không vui." Ngô U Lan bĩu môi, giọng điệu đáng yêu nói.
"Làm sao vậy?"
Ngô U Lan suy nghĩ một chút rồi đáp: "Bây giờ Hoán Nguyệt là đại minh tinh nên đi ra ngoài phải hóa trang đầy đủ, cái này không thể chơi, cái kia cũng không thể chơi, chẳng vui tí nào.Tôi cũng không hiểu làm minh tinh có gì tốt, vẫn là cuộc sống yên bình như này vui vẻ nhất. ”
"Ha ha." Lâm Phàm bật cười: "Mỗi người đều có ước mơ của riêng mình, ước mơ của Hoán Nguyệt chính là trở thành minh tinh. U Lan, không phải tôi nhiều chuyện, cô cũng phải có chút ước mơ để tự mình theo đuổi mới được đó nha.”
Ngô U Lan đáp: "Tôi có ước mơ, cũng có thứ muốn theo đuổi.”
Lâm Phàm hỏi: "Ước mơ gì? Theo đuổi cái gì?”
Ngô U Lan thần bí nở nụ cười: "Không nói cho anh biết, chờ ngày tôi thực hiện được sẽ nói cho anh.”
Lâm Phàm mỉm cười gật đầu: "Được.”
Ngô Thiên Hà cầm một quyển sách xem tướng, liếc nhìn rồi khẽ mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận