Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1023: Lợi hại như vậy sao?

Lúc đầu bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến một trận với những tên trùm buôn bán ma túy nhưng hiện trường lại vô cùng trống trải. Ngay cả cái bóng của mấy tên trùm buôn ma túy cũng không thấy đâu, chẳng lẽ tình báo bị sai hay là đối phương biết họ đến nên bị dọa tiểu ra quần rồi, ngay cả ‘Bò Cạp’ cũng không cần nữa rồi.
Đương nhiên đây mới chỉ là suy nghĩ mà thôi, bọn họ còn chưa đề cao bản thân mình như vậy.
‘Bò Cạp’ bị áp giải tất nhiên có chút bạo động.
“Người của tôi đâu?” Bò Cạp không thể tin được cảnh tượng này, gã ta đã chuẩn bị thật tốt để chạy khỏi nơi này nhưng giờ lại không có một bóng người, rốt cuộc những tên đàn em kia của gã đã đi đâu rồi.
Lưu Hiểu Thiên kinh ngạc nói: “Lâm đại sư, những tên trùm buôn ma túy kia đâu?”
Lâm Phàm dập tắt tàn thuốc, sau đó đứng lên phủi bỏ bụi bặm, chỉ tay về phía sau: “Ở trong đó, các người đi bắt chúng đi.”
Các thành viên của tiểu đội hành động đặc biệt lập tức hành động, sau khi đi vào và thấy rõ tình hình trong đó, bọn họ đều ngây người, miệng há to đến mức có thể bỏ cả quả trứng vào.
“Làm sao có thể?”
“Anh nhéo tôi một cái, đây không phải là đang nằm mơ chứ.”
“Đau quá, sao anh lại nhéo mạnh như vậy?”
“Hiện tại tôi cũng không tin...”
“Lâm đại sư đã làm việc này như thế nào? Có nhiều trùm buôn ma túy như vậy, chỉ có một mình hắn, chuyện này..."
Trong kho hàng.
Mười mấy gã buôn ma túy bị trói lại với nhau, nguyên một đám mắt to trừng mắt nhỏ nhìn các thành viên của tiểu đội hành động đặc biệt.
Các thành viên của tiểu đội hành động đặc biệt hai mặt nhìn nhau: “Những người độc ác này cứ như vậy mà bị bắt sao?"
"Các người nhìn chân của họ xem, hình như đều bị trúng đạn.”
“Đúng như vậy, rốt cuộc là ai làm?”
Đột nhiên.
Mọi người đều im lặng sau đó nhìn ra bên ngoài với vẻ mặt khiếp sợ, Lưu Hiểu Thiên đang trao đổi với Lâm đại sư, sau đó không dám tin nói: “Không phải do hắn làm đấy chứ?”
“Một mình hắn?”
“Nếu không phải hắn thì còn có thể là ai nữa? Các người nhìn vũ khí trên mặt đất này xem, toàn là vũ khí có uy lực lớn không đó."
"Rốt cuộc là sao có thể làm được?”
Giờ phút này, các thành viên của tiểu đội hành động đặc biệt đều yên lặng, tất cả đều đang suy nghĩ về chuyện này.
Lâm Phàm nhìn Bò Cạp, lập tức nở nụ cười: “Bò Cạp, đừng suy nghĩ nữa, đám đồng bọn của anh không thể đi được nữa nên kế hoạch đào thoát của anh đã thất bại rồi, anh vẫn nên ngoan ngoãn trở về ngục giam đi."
Bò Cạp vẫn không thể tin được những điều này: "Làm sao có thể, chuyện này sao có thể."
“Người anh em!” Lúc này, Vương Minh Dương vội vã chạy đến, sau đó ôm lấy Lâm Phàm: “Mẹ kiếp, cậu thật sự khiến tôi sợ muốn chết, cầu xin cậu sau này đừng đùa kiểu này nữa, sẽ chết người thật đó.”
Lâm Phàm: “Gấp cái gì? Không sao cả, chỉ bằng những tay mơ này mà muốn đấu với tôi, tôi không chém giết đám bọn họ thì làm sao xứng với danh tiếng của tôi chứ.”
Lưu Hiểu Thiên đứng ở bên cạnh: “Lâm đại sư, sao anh có thể làm được vậy?”
Lâm Phàm nở nụ cười thần bí: “Khiêm tốn thôi, chuyện nói ra rất dài dòng, có cơ hội rồi nói sau.”
Lưu Hiểu Thiên cũng có chút hoang mang, anh ta mới đi vào nhìn một vòng, những trùm buôn ma túy kia đều bị bắn vào chân sau đó bị trói lại một chỗ. Theo anh ta thấy thì sao có thể làm được chuyện này, đối với bọn cướp hung ác này, cho dù chân bị trúng đạn thì cũng không thể nào chấp nhận khoanh tay chịu trói như thế.
Chỉ dựa vào sức lực của một người thì làm sao có thể thu phục được những trùm buôn ma túy này, trong hiện thực không thể xảy ra, cho dù là trong phim ảnh cũng không có khả năng...
Cục trưởng Tần đến, khi biết được tình huống bên trong cũng làm cho ông ta hết sức ngơ ngác. Tuy không biết đã xảy ra chuyện này nhưng ông ta hiểu chuyện này không thể không liên quan đến Lâm đại sư, cuối cùng ông ta giơ ngón cái lên ra hiệu hắn rất lợi hại.
Với tư cách là tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị, Lục Ly đã thoát khỏi nguy hiểm, hơn nữa xung quanh có rất nhiều người nên anh ta cũng lập tức thay đổi, lắc mình một cái trở nên chững chạc ngay.
“Lâm đại sư, lần này cảm ơn công cứu mạng của anh, Lục Ly tôi là người biết tri ân, tuyệt đối sẽ không quên ơn cứu mạng này.” Lục Ly bình tĩnh nói.
Lâm Phàm liếc nhìn đối phương: “Nói tiếng người, bây giờ tôi không hiểu anh đang nói gì đấy.”
Lục Ly hơi lúng túng, sao anh ta không phân biệt được tình hình vậy chứ, sau đó lặng lẽ ghé vào tai Lâm Phàm nói: "Anh Lâm, cho tôi chút thể diện đi, ở đây có nhiều người như vậy, dù gì tôi cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị cho nên không thể để mất mặt được.”
Lâm Phàm nở nụ cười, tên này thực sự biết cách giả vờ, nhưng điều đó cũng không sao cả.
Sau đó các đồng chí cảnh sát bắt đầu hành động, vụ án này đã được giải quyết đồng thời còn bắt được một nhóm tội phạm truy nã quốc tế, đây chính là thanh danh của quốc gia. Chẳng qua chuyện này không thể đưa lên báo chí, sau chuyện này Lưu Hiểu Thiên cũng bắt đầu chú ý đến sự an toàn của Lâm Phàm hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận