Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1151: Chuyện nhà Hạ lão sư

Thủ đô.
Ngô Vân Cương đang tiếp đãi khách hàng, món ăn trên bàn rất phong phú, vừa nhìn đã biết có giá trị không thấp.
Ngô Nhã Đình lẳng lặng nhìn chú mình, từ nãy đến giờ luôn cười rất tươi, chẳng lẽ chú ấy có chuyện vui gì sao?
Đột nhiên cô ấy nhớ tên chú Lâm kia.
“Ngô tổng có chuyện gì vui à? Sao trông anh hớn hở thế?” Vị tổng giám đốc khách hàng cười hỏi.
Ngô Vân Cương nhịn không được cười tủm tỉm, sau đó nói: “Hoàng tổng, anh biết Lâm đại sư quốc họa chứ?”
“Biết, tuổi còn trẻ đã là đại sư quốc họa hàng đầu, tác phẩm được đưa vào viện bảo tàng. Hiện nay chưa thấy bất kỳ tác phẩm nào giao dịch trên thị trường cả, có thể nói có tiền chưa chắc mua được tranh của hắn.”
Ngô Vân Cương cười: “Anh ta là bạn của tôi. Trước đây anh ta từng nhận lời sẽ vẽ tặng tôi một bức tranh khi tôi mừng sinh nhật lần thứ năm mươi. Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy sung sướng vô cùng.”
Đối phương kinh ngạc, dường như không thể tin nổi, sau đó bưng ly rượu lên, càng thêm nhiệt tình giống như muốn kết thân với ông ấy.

Giang Ninh.
Nhà Hạ lão sư, giảng viên của Lâm Phàm.
Hôm nay là một ngày trọng đại đối với gia đình Hạ lão sư. Con trai Hạ lão sư đã hai mươi lăm tuổi vẫn còn độc thân, bởi vậy Hạ lão sư và chồng bà ấy là Thẩm Hồng nhờ bà mai giới thiệu bạn gái cho con trai mình.
Không phí công chờ đợi, bà mai đã tìm được mối thích hợp nên hẹn ra xem mặt, gia đình nhà gái muốn gặp mặt tại nhà của nhà trai nên bà ấy không ra ngoài.
Trời vừa sáng tinh mơ là Hạ lão sư đã bắt đầu thu dọn nhà cửa, chỉnh trang phòng ốc sạch sẽ, sau đó ra chợ mua thức ăn chuẩn bị một bữa tiệc phong phú, dù gì cũng không thể để mất mặt được.
Hai vợ chồng Hạ lão sư là giảng viên đại học, việc làm không tệ nhưng họ chưa mua nổi nhà ở Giang Ninh này. Bây giờ vẫn còn ở căn nhà cũ, diện tích không lớn, chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách và còn rất cũ kỹ.
Họ lo lắng nhất là bên nhà gái sẽ chê bai căn nhà này.
Nhưng không thích cũng đành chịu, trước đó Thẩm Hồng đánh bạc thua không ít tiền, dù nhờ có vị học sinh kia của mình lấy lại một mớ nhưng vẫn còn thua ở chỗ khác một khoản nữa.
Bây giờ Thẩm Hồng đã bỏ bài bạc, ông ấy và Hạ lão sư chuẩn bị cẩn thận tiết kiệm tiền, mua một căn nhà mới cho con trai.
Thẩm Lương là người hơi hướng nội, nhan sắc bình thường, không đẹp trai cũng không xấu xí, nhưng học tập không tệ. Sau khi anh ấy tốt nghiệp thì làm một trưởng phòng nhỏ bé ở cảnh khu, công việc được vào biên chế, hôm nay phải gặp mặt nhà gái, trong lòng anh ấy rất hồi hộp.
Nhìn qua tấm hình nhà gái, vóc dáng không phải rất đẹp nhưng cũng khá xinh xắn, nhỏ hơn mình hai tuổi, dường như vừa tốt nghiệp đại học.
Nhưng mà bây giờ anh ấy vẫn đang lo lắng, không biết gia đình nhà gái có ưng mình hay không.

Dưới lầu.
Một chiếc xe trị giá hai, ba trăm ngàn dừng lại.
Nhà gái đến.
Bà mai xuống xe, gương mặt hớn hở: “Đây chính là nhà của Thẩm lão sư, gia đình nhà trai cũng có danh tiếng, hai vợ chồng làm giảng viên đại học, con trai không tệ, công việc thuộc biên chế nhà nước.”
Điều kiện thế này đã rất tốt, chỉ có khuyết điểm duy nhất là nhà quá cũ, thuộc về cuối những năm 80, đầu thập niên 90, ít nhất cũng đã ba mươi năm rồi.
Hơn nữa diện tích không lớn, chỉ chừng tám mươi mét vuông. Ở Giang Ninh này, bán ra tối đa chỉ hơn 1 triệu.
Cha mẹ nhà gái cau mày, không phải họ tham phú phụ bần nhưng họ chỉ có một đứa con gái rượu, nếu sau này kết hôn sẽ ở đâu? Không có nhà mới thì không được rồi.
Cũng không sao, còn chưa gặp mặt nhà trai, xem qua tình hình thế nào đã.
Đối tượng xem mặt của Thẩm Lương bước ra, vóc dáng không tệ. Cha mẹ không muốn cô ấy rời khỏi Giang Ninh nên mong sẽ tìm một nơi ở địa phương để dễ dàng qua lại.
“Vi Diễm, đối tượng xem mắt của bạn ở chỗ này à?” Một cô gái ăn mặc thời trang đứng kế bên hỏi.
Đan Vi Diễm nhìn bạn thân của mình, sau đó gật đầu.
Gia cảnh bạn thân của cô ấy tương đối khá giả nhưng không phải người địa phương ở Giang Ninh, nghe nói cô ấy muốn xem mắt nên chạy từ bên kia đến xem tình hình, coi như giúp cô ấy xem xét kỹ càng.
Nhưng cô ấy nhìn ra trong ánh mắt Dương Ninh lộ rõ vẻ ghét bỏ, chê bai căn nhà cũ kỹ trước mặt.
Cha mẹ nhà gái: “Đi vào xem thử xem sao.”
Đã đến nơi rồi, tất nhiên phải xem qua thôi.
Hạ lão sư đang lui cui trong nhà bỗng nghe tiếng gõ cửa, lập tức ngừng công việc đang làm: “Khách đến rồi, con trai mau ra đây.” Sau khi nói xong lập tức đi mở cửa.
Sau khi mở cửa thấy người ở ngoài, Hạ lão sư cười vui vẻ: “Mời vào, mời vào. Không cần thay giày, cứ vào đi.”
Dù cha mẹ Đan Vi Diễm không hài lòng lắm nhưng vẫn tươi cười đáp lại: “Được được. Lần đầu gặp mặt không mang theo quà.”
Hạ lão sư: “Đến là được rồi, quà cáp làm gì. Mời mọi người vào nhà.” Sau đó gọi với vào phòng bếp: “Còn đứng trong đó làm gì, không mau ra tiếp khách này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận