Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 886: Các người thật sự tới đây làm khách sao?

“Sao anh lại phải vào đây? Bị kết án bao nhiêu năm?” Lâm Phàm hỏi.
Người đàn ông cay đắng trả lời: “Tôi là kiến trúc sư, khi đang thi công cải tạo lại một tòa nhà ở khu nội thành cũ thì tôi đã cho người đập một bức tường, tôi có biết đó là tường chịu lực đâu. Buổi tối sau khi đập thì tầng trệt bị sập, may mà đang sửa chữa nên không có thiệt hại về người. Đúng ra chỉ cần đền tiền là có thể giải quyết được, nhưng ai ngờ mấy ngày nay lại có một cuộc họp thế giới gì đó tổ chức ở gần đây, vì vậy mà tôi lập tức bị kết án bảy tháng tù giam.”
“Vậy anh đúng là xui xẻo thật, nhưng anh cũng giàu thật đấy, ở Thượng Hải thì dù là một tòa phòng cũ cũng vô cùng có giá trị.” Lâm Phàm thở dài, làm kiến trúc sư có nhiều tiền thật.
Người đàn ông lắc đầu, ảo não cười: “Tôi làm gì có tiền chứ. Trước khi đập tường tôi cũng không dám chắc có thể đập hay không, nên tôi đã đi hỏi cấp trên, ông ta nói có thể đập nên tôi mới đập. Kết quả là ông ta đền ba trăm vạn, tôi không có tiền nên phải ngồi tù vài tháng.”
Lâm Phàm: ...
Đúng lúc này, có người đến.
“Đại thần...” Thân Kiệt Vân không mở miệng mà là người thanh niên đi bên cạnh hưng phấn kêu lên.
“Khụ khụ.” Thân Kiệt Vân hắng giọng: “Im lặng.”
Người thanh niên sợ hãi rụt cổ lại, cũng cảm thấy mình hơi phấn khích quá.
Lâm Phàm ngạc nhiên nhìn người mới đến, sau đó liền nghĩ tới chuyện mà hắn đang quan tâm nhất lúc này: “Mấy người không có làm hỏng máy tính của tôi đấy chứ?”
Nghe thấy Lâm Phàm nhắc tới chuyện này, nhóm người của tổ An ninh mạng có chút xấu hổ. Chuyện này cũng thật khiến cho người ta có chút bất đắc dĩ mà, máy tính của đại thần quả nhiên rất sạch sẽ, sạch sẽ tới mức chỉ lưu một bộ phim hành động thôi nha.
“Không có, vẫn đang cất giữ.” Người thanh niên vui vẻ nói.
Lâm Phàm thở phào: “Thế thì tốt. Các người đến đây có việc gì?”
Lưu Hiểu Thiên mở cửa phòng giam cho nhóm chuyên gia an ninh mạng đi vào, anh ta cũng lờ mờ đoán ra mục đích của chuyến thăm viếng này, không cần nghĩ cũng biết bọn họ chắc chắn muốn tới giao lưu kỹ thuật với Lâm Phàm rồi.
Nhưng họ không phải tới giao lưu, mà là tới học hỏi đó.
Bọn họ đã bị một tay Lâm đại sư quét sạch sẽ mà không thể chống cự được một chút nào thì làm sao có thể giao lưu với Lâm đại sư chứ.
Thân Kiệt Vân tiến lên trước, trên mặt tràn đầy ý cười: “Lần đầu gặp mặt, có chút quà mọn.”
Lâm Phàm liếc mắt nhìn, bọn họ mang theo túi to túi nhỏ, tuy không phải đồ đắt tiền thế nhưng cũng là tấm lòng của đối phương.
“Đến thì đến thôi còn mang theo quà gì chứ. Mời vào.” Lâm Phàm cười, thản nhiên nhận lấy quà.
Các phạm nhân xung quanh ngạc nhiên nhìn tình huống diễn ra trước mắt. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, e là cả đời bọn họ cũng không dám tin chuyện này là thật.
Đây là trại tạm giam đó, con mẹ nó, các người thật sự tới đây làm khách sao?
Có đúng không vậy?
Đúng là không có tính người mà.
Đây là lần đầu tiên Thân Kiệt Vân bọn họ được người ta mời vào phòng giam, nhưng đại thần đã mở lời thì đương nhiên họ cũng không nghĩ nhiều. Không nói thì thôi chứ điều kiện ở đây của Lâm đại thần không giống với những người khác, mặc dù phòng hơi nhỏ một chút nhưng tổng thể căn phòng quả thật không tệ.
Lưu Hiểu Thiên thấy ở đây không có việc gì nên cũng tạm thời rời đi.
“Đại thần, tôi là Tôn Năng. Kỹ thuật của anh thật sự rất lợi hại, tôi vô cùng ngưỡng mộ.” Người thanh niên lúc nãy kích động lên tiếng.
Anh ta là một tên mọt kỹ thuật đúng nghĩa, cả ngày chỉ đắm chìm trong máy tính, đến giờ vẫn không có nổi một cô bạn gái.
Nên hôm nay được gặp đại thần đương nhiên là vô cùng phấn khích.
Mấy người xung quanh cũng như thế, mặc dù không biểu hiện ra ngoài nhưng biểu tình trên mặt mỗi người đều vô cùng đặc sắc. Trong ngành của bọn họ, kỹ thuật đứng hàng đầu, kỹ thuật tuyệt đỉnh đương nhiên được làm đại ca.
Thân Kiệt Vân cũng vô cùng ngưỡng mộ tài năng của vị đại thần trước mắt, lần này anh ta tới đây cũng với thái độ muốn học hỏi.
Lâm Phàm đặt món quà xuống, cười tủm tỉm: “Mọi người qua đây chắc là có chuyện gì đúng không? Bản thân tôi không thích vòng vo, có chuyện cứ nói.”
Thân Kiệt Vân trả lời: “Đại thần, lần này chúng tôi đến đây là muốn được cùng cậu nghiên cứu thảo luận một chút về kỹ thuật. Kỹ thuật của cậu vô cùng lợi hại, chúng tôi rất ngưỡng mộ.”
Lâm Phàm cười đáp lại: “Chuyện này sao? Được, dù sao tôi cũng đang rảnh, vậy thì ngồi xuống đây thảo luận một chút vậy. Đúng rồi, có mang theo máy tính không?”
“Có mang, có mang.”
“Đại thần, một mình anh ở đây chắc cô đơn lẻ loi lắm, thời gian này chúng tôi sẽ tới đây bầu bạn với anh nhé.”

“Đại thần lợi hại quá, anh làm thế nào vậy?”
“Đúng đấy, quá giỏi, nếu tôi làm chắc chắn sẽ không đạt được đến trình độ này.”
“Đừng nói là cậu mà ngay cả bọn tôi cũng không làm được, cái này không giống với phương thức hành động của chúng ta.”
“Máy tính của chúng ta chỉ có thể ở trong tay đại thần mới phát huy được toàn bộ công dụng của nó, thật sự quá lợi hại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận