Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 507: Khách cũ kéo tới

Nhưng khi trôi dạt trong cái ngành này, đôi khi anh ta có cảm giác mình chìm nghỉm. Sự thật luôn bị che giấu đằng sau vỏ bọc dư luận và những thế lực xấu xa, cho dù anh có tìm được chứng cứ then chốt nhất, nhưng đối mặt trước những thế lực tuyệt đối đó anh sẽ thất bại hoàn toàn.
“Tôi muốn được làm chính mình....”
Một câu này, khi bộc phát ra từ miệng Sở Uyên cuối cùng chỉ còn lại bốn chữ.
“Thật sự quá ngon.”
Sở Uyên mở to hai mắt gầm lên, hai tay khẽ run rẩy, đây là lần đầu tiên anh ta được ăn một cái bánh kếp ngon như vậy, , anh ta cảm nhận tâm hồn mình dường như được tẩy rửa.
Sau đó, anh ta nhìn miếng bánh kếp còn lại trong tay, không chút do dự mà há miệng thật to, nhanh chóng nuốt sạch nó.
“Lâm đại sư, bánh kếp của anh thật sự rất ngon, tôi không cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả được.” Sở Uyên hưng phấn nói, anh ta hạnh phúc lau đi những giọt nước mắt đang trào ra. Đây là món ăn có thể quyến rũ được trái tim của con người, cũng khiến trái tim của một người thật sự rung động.
Đồng thời anh cũng không ngờ rằng mình lại có thể làm ra hành động cùng biểu cảm quá lố như vậy, nhưng anh không thèm để bụng, bởi vì đây là hành động không tự chủ được, thật sự giúp giải tỏa toàn bộ tâm tư của anh.
Lâm Phàm bình tĩnh cười nói: “Bánh kếp của tôi, vẫn luôn ngon như vậy mà.”
Có thêm cộng hưởng từ bách khoa toàn thư, bánh kếp này căn bản chính là món bánh thần thánh.
Còn đối với Lâm Phàm mà nói, đời người chính là cần phải tự tin như vậy.
Bên trong cửa hàng.
Đám người Hà Thừa Hàn vẻ mặt bối rối, nhìn người phóng viên bên ngoài nói: “Biểu cảm của người này thật sự quá giả tạo rồi.”
“Đúng vậy, biểu cảm vừa rồi không thật cho lắm, cái bánh này thật ngon đến mức như vậy sao?”
“Nếu như không phải tôi quen biết Lâm đại sư, tôi còn cho rằng đây là diễn viên mà Lâm đại sư mời tới diễn đó.”
“Tôi cũng bảo Lâm đại sư làm cho tôi một phần.”
Vương Minh Dương cười nói: “Các người tốt hơn là nhanh chóng đi xếp hàng đi, bằng không lát nữa sẽ có nhiều người đến thì không dễ gì mua được đâu.”
Kim Vân Dân: “Cậu đã ăn qua bánh kếp của Lâm đại sư rồi sao?”
Vương Minh Dương bình tĩnh cười nói: “Tất nhiên, kỳ thật Lâm đại sư còn có nhiều khả năng khác, khiến các anh còn ngạc nhiên hơn nữa, chỉ là các anh chưa biết mà thôi. Chỉ riêng cái kỹ năng nấu ăn kia, hương vị ngon đến mức không tưởng đấy.”
......
Sở Uyên sau khi ăn xong phần bánh kếp đầu tiên đó, thì sớm đã bị choáng ngợp, lúc này anh ta mới biết được món bánh kếp do chính tay Lâm đại sư làm ngon đến cỡ nào, đúng là vượt xa những món ăn thông thường.
Những người dân vây quanh xem.
“Thật là làm quá lố rồi, chẳng lẽ cái bánh đó thật sự ngon đến mức như vậy sao?”
“Tôi không biết, nhưng là có thể thử một lần xem sao.”
“Tôi nghe những người khác trên mạng nói rằng, bánh kếp của Lâm đại sư này đúng là rất ngon, nhưng không hẳn là quá mức đến như vậy. Biểu hiện của anh chàng vừa rồi đúng là có chút đáng sợ.”
Lâm Phàm nhìn đám đông người dân còn đang bàn tán, khóe miệng hắn lộ ra một cười, giống như một con sói xám đang quyến rũ một chú thỏ trắng vậy: “Tới đây nếm thử xem nào?”
Đám người hai mặt nhìn nhau có người nhịn không được, tiến lên nếm thử một chút xem hương vị này rốt cuộc như thế nào.
“Ông chủ nhỏ....”
“Ông chủ, chúng tôi tới đây.”
“Nơi này thật sự rất náo nhiệt, ông chủ nhỏ khai trương quả thật là khác biệt mà.”
Vào lúc này, ở phía xa xuất hiện một nhóm dân cư.
Lâm Phàm nhìn lại, đây chẳng phải là người dân ở phố Vân Lý hay sao, không nghĩ tới bọn họ thật sự lại đến tận đây.
Nhưng khi bọn họ đặt chân đến nơi này, đám người cực kỳ phấn khích khi biết được đã không giới hạn số lượng lại còn miễn phí.
“Ha ha, thật đúng là đến kịp, số của tôi quả là may mắn này. Bánh này đã miễn phí lại không giới hạn số lượng. Ông chủ nhỏ, mau cho tôi một phần.”
“Xếp hàng đi, xếp hàng đi, các anh đã ăn nhiều lần như vậy rồi, quy tắc này cũng không hiểu sao?”
“Đúng, đúng, mau lên xếp hàng đi, sau này nếu muốn ăn được bánh kếp Lâm đại sư thì hơi khó khăn rồi.”
“Ồ, hôm nay Lâm đại sư khai trương, không chỉ miễn phí còn không giới hạn số lượng, tại sao lại không có ai xếp hàng nhỉ?”
“Ha ha, các anh thật sự cho rằng bọn họ đều giống như chúng ta đã ăn qua bánh kếp của Lâm đại sư sao, bọn họ xem như đã bỏ lỡ món ngon mỹ vị rồi.”
“Hiện tại chúng ta bắt được cơ hội này, nhất định phải đến nếm thử trước.”
Những cư dân ở địa phương nơi này sững sờ trong giây lát, khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Đây là tình huống gì thế này, tại sao đột nhiên lại có nhiều người đến để xếp hàng như vậy, hơn nữa nhìn biểu hiện của bọn họ thì có vẻ như họ đang rất may mắn.
Có người tò mò.
“Bánh kếp này thật sự ngon như vậy sao?”
Bọn họ chưa từng ăn qua bánh kếp của Lâm đại sư, nhưng bọn họ đều rất hiếu kỳ. Vốn dĩ là một cái bánh kếp căn bản không có khả năng thu hút sự chú ý của bọn họ, nhưng tình huống hiện tại thật khác xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận