Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 991: Vẫn còn cơ hội

Trâu Thiên Phúc biết tin người bạn mình mới quen gặp tai nạn giao thông thì sửng sốt, không phải Lâm đại sư đã nói cậu ta không thể đi chơi bừa bãi hay sao, sao lại vẫn xảy ra chuyện như thế này?
Nếu như là lúc trước, anh ta chắc chắn sẽ không đến.
Nhưng hiện tại anh ta đã là bạn của Thường Hải Ca nên nhất định phải đến thăm một chuyến xem thế nào.
Ông Thường đang đứng ở ngoài trao đổi với bác sĩ, nhìn thấy người đến thì khẽ cau mày. Ông ta đương nhiên biết Trâu Thiên Phúc, nhưng Trâu Thiên Phúc chưa chắc đã biết cha của Thường Hải Ca.
Nhưng tình hình hiện nay khiến ông Thường cũng không có tâm trạng chào hỏi với Trâu Thiên Phúc.
Hai người gặp nhau ở cửa phòng bệnh, Trâu Thiên Phúc gật đầu sau đó mở cửa đi vào.
“Thường Hải Ca cậu bị gì vậy? Không phải Lâm đại sư đã nói cậu không nên tham gia các hoạt động nguy hiểm sao, thế mà cậu lại không nghe lời?” Trâu Thiên Phúc tức giận nhìn Thường Hải Ca nói.
“Đại thiếu gia.” Thường Hải Ca cúi đầu: “Tôi hối hận rồi, thật sự hối hận rồi. Nhưng giờ đã không kịp nữa, bác sĩ nói tôi bắt buộc phải cắt bỏ hai chân.”
Trâu Thiên Phúc cau mày, cắt chân?
Vậy không phải là què luôn rồi sao?
Khi những người xung quanh nhìn thấy Trâu Thiên Phúc đến đều không dám thở mạnh.
Mặc dù bọn họ cũng rất có chức quyền, nhưng so với Trâu thiếu gia thì còn cách rất xa.
Trâu Thiên Phúc: “Vậy thì thật sự quá nghiêm trọng.”
Thường Hải Ca cúi gầm mặt không nói gì, anh ta biết là rất nghiêm trọng, nó có nghĩa cả đời này của anh ta hoàn toàn xong rồi.
“Thế nhưng cậu vẫn có thể thử đánh cược chút vận may.” Trâu Thiên Phúc nói.
“Cái gì?” Thường Hải Ca và những người khác giật mình ngẩng đầu nhìn Trâu thiếu gia, không biết lời của đại thiếu có ý gì?
Thường Hải Ca không chờ được vội hỏi: “Đại thiếu gia, anh nói vậy là có ý gì? Thử vận may gì?”
Theo anh ta thấy, đại thiếu gia nhất định có cách gì đó.
Anh ta thực sự không muốn cắt bỏ chân, cho dù phải trả giá thế nào thì anh ta cũng không muốn.
Thân Minh bên cạnh nói: “Đại thiếu gia, mong anh có thể giúp anh Thường, thật sự không phải do cậu ấy không tin lời của Lâm đại sư, mà là… haizz!”
Lúc này, bà Thường nhìn Trâu đại thiếu gia: “Con trai tôi còn hy vọng sao? Thực sự có khả năng sao?”
Trâu Thiên Phúc im lặng một lúc: “Việc này tôi cũng không rõ lắm, có điều tôi đề nghị có thể đi tìm Lâm đại sư. Lâm đại sư là thần y chắc bà cũng biết, nếu bệnh viện đã nói không có cách nào thì không bằng đi Thượng Hải thử một lần xem sao!”
“Lâm đại sư!” Thường Hải Ca tự hỏi. Đột nhiên lộ ra sắc mặt hy vọng: “Đúng thế, đi tìm Lâm đại sư, anh ấy nhất định có cách!”
Ông Thường đẩy cửa bước vào: “Trâu đại thiếu gia, Lâm đại sư mà cậu nói là ai?”
“Bây giờ cậu ta biến thành như này, lẽ ra có thể tránh được. Lâm đại sư đã cảnh báo cậu ta trong vòng bảy ngày không được tham gia bất kỳ hoạt động nguy hiểm nào, chỉ đáng tiếc, cậu ta không chịu nghe!” Trâu Thiên Phúc lắc đầu tiếc nuối. Có điều năng lực này của Lâm đại sư càng làm cho anh ta lau mắt mà nhìn, thế mà có thể nhìn thấu họa phúc, chuyện này đúng là chưa từng nghe qua.
Trong lòng ông Thường chợt run lên, cao nhân đã cảnh cáo, chỉ là bản thân con mình không nghe nên cuối cùng gây tai họa.
Ông ta có địa vị cao, có người nào chưa từng thấy qua, nhưng thật đúng là chưa từng nghe qua có người có thể dự đoán được họa phúc. Nhưng ông ta biết thân phận của Trâu đại thiếu gia, bởi vậy khách khí nói: “Đại thiếu gia, chuyện này không thể nào!”
Trâu Thiên Phúc cười lạnh: “Đúng là không thể nào, nhưng đó chỉ là cách nghĩ trước đây của tôi mà thôi. Ông chưa gặp qua không có nghĩa là không có. Thường Hải Ca, nếu cậu đi theo tôi thì tôi cũng không thể để đời này của cậu trở thành tàn phế, có đi Thượng Hải tìm Lâm đại sư hay không thì phải xem ý cậu rồi.”
Thường Hải Ca không hề do dự đáp: “Tôi đi!”
Đây là hy vọng cuối cùng của anh ta, anh ta không để cả đời này thành phế vật được, bất kể như thế nào anh ta cũng phải đi, cho dù đó chỉ là hy vọng mong manh nhưng anh ta cũng muốn thử một lần.
Nhưng khi Thường Hải Ca đang tràn đầy hy vọng thì lời của Trâu Thiên Phúc lại khiến anh ta căng thẳng.
“Lâm đại sư đã cảnh báo cậu rồi, cậu lại không nghe lời của hắn, chỉ sợ chuyện này sẽ khiến Lâm đại sư không vui. Cậu cứ như vậy qua đó có chút không ổn, tôi cũng không quá thân với Lâm đại sư nên trước khi cậu đi thì chuẩn bị chút đồ, đừng keo kiệt làm mất thể diện, đừng chọc người ta không ưa.” Trâu Thiên Phúc nói.
Thường Hải Ca thở phào nhẹ nhõm, thì ra chỉ là chuyện này: “Đại thiếu gia, tôi hiểu rồi, nếu như đại thiếu gia không nhắc nhở thì e là tôi thật sự không nghĩ đến chuyện này.” Sau đó nhìn cha mình: “Cha, Lâm đại sư thật sự là cao nhân cũng là thần y, anh ta chính là cơ hội cuối cùng của con, nếu như con bỏ lỡ sợ rằng con sẽ hối hận cả đời.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận