Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 613: Viện trưởng mời chào

Các chuyên gia nhìn thằng cha này với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, tưởng gì nãy giờ đều là ăn nói xà lơ.
Bác sĩ Mao thở dài nói: “Ghê gớm, quá ghê gớm. Nếu không phải chuyện này thật sự xảy ra trước mắt tôi, tôi sẽ không tin nổi. Bây giờ tôi chẳng những không trách móc gì cái tên đã đánh xỉu mình mà tôi còn cảm kích hắn. Tôi nghĩ tôi đã rõ vì sao hắn làm như vậy. Nếu không đánh cho tôi ngất xỉu, dù hắn nói thế nào tôi cũng sẽ không tin tưởng hắn, có thể tôi sẽ xem hắn như một tên ở trại tâm thần mới ra. Ca phẫu thuật này tôi không dám đảm bảo sẽ thành công, đến lúc đó tôi sẽ trở thành tội nhân. Nếu tôi biết được hắn là ai, chắc chắn tôi sẽ chân thành cảm ơn hắn.”
Cha mẹ cô bé nói: “Lúc anh ta ra ngoài có nói một câu với chúng tôi. Anh ta nói anh ta là thần y, anh ta có thể xem bệnh cho con gái cưng của chúng tôi là duyên phận. Sau đó mọi người chạy đến, anh ta lập tức phóng qua cửa sổ biến mất.”
Bây giờ cặp vợ chồng này cũng muốn thật lòng cảm ơn người ta, đặc biệt phải cảm ơn sâu sắc. Bởi lẽ nếu không phải đối phương giúp đỡ sẽ không có kết quả tốt đẹp được như vậy.
Vẻ mặt đội trưởng Dương vô cùng nghiêm túc, bỗng nhiên lên tiếng: “Người thanh niên này hơn 20 tuổi, thể năng có thể nói là rất tốt, người cao một mét bảy đến một mét tám, cân nặng tầm khoảng 65 ký, hơi gầy.”
“Bác sĩ Mao, chỗ hắn ta đánh anh ngất xỉu có lắp camera không?” Đội trưởng Dương nói.
Bác sĩ Mao lắc đầu: “Chỗ đó là góc chết, không có camera.”
Lúc này trong phòng họp xôn xao, Viện trưởng Trần ngờ vực hỏi: “Đội trưởng Dương, anh nói là thần y này chỉ có hơn 20 tuổi thôi sao?”
Đội trưởng Dương gật đầu: “Đúng vậy, không quá ba mươi đâu.”
Cả đám nhìn nhau, dường như vừa nghe được chuyện hài nhất thế giới, một thần y có y thuật cao siêu vậy mà anh nói với chúng tôi không quá ba mươi tuổi, nói giỡn hay nói chơi vậy hả?
Chắc chắn có tìm khắp cả nước cũng không thể tìm ra được người như vậy, à không phải là không thể mà là tuyệt đối không có.
Vừa lúc một cảnh sát bước vào phòng họp: “Đội trưởng, ở dưới lầu có một số phóng viên cung cấp hình ảnh quay được lúc truy đuổi nghi phạm cho chúng ta.”
“Chiếu lên đi.”
Toàn bộ mọi người ngạc nhiên khi thấy hình ảnh trên màn chiếu, đầu óc ai cũng choáng váng trước cảnh đối phương nhảy lên một cái phóng vọt qua tường rào.
Đội trưởng Dương gật đầu: “Quần áo nghiêm túc, màu trắng, có năng lực vận động tốt, tạm dừng.”
Hình ảnh ngừng lại.
Bên trong khung ảnh, Lâm Phàm quay đầu, dù đang đeo khẩu trang nhưng không đội mũ giải phẫu. Đội trưởng Dương tiếp tục vẽ vời sau đó hoàn thành bức tranh đồng thời ghi một dấu chấm hỏi bên cảnh, phía dưới có ghi mấy dòng chữ.
Chạy nhanh.
Nhảy cao.
Năng lực vận động cực mạnh.
“Kiểm tra hình ảnh khắp mọi nơi tìm cho được bộ quần áo của người này, cho tôi xem từng tấm một, không được bỏ qua bất kỳ tấm nào.” Đội trưởng Dương nghiêm túc nói.
“Dạ.”

Viện trưởng Trần chờ mong hỏi: “Đội trưởng Dương có thể tìm ra được người này sao?”
Đội trưởng Dương gật đầu: “Nếu như có thể trong mỗi video tìm được hình ảnh người này không mang khẩu trang, phác thảo sơ bộ về anh ta sau đó đối chiếu với các gương mặt trong kho dữ liệu, có thể sàng lọc mục tiêu trong thông tin dân cư quốc gia. Hơn nữa tuổi của đối phương là một điểm đột quá quan trọng nên không khó lắm, chỉ cần thêm thời gian. Chưa kể chúng tôi đã nhờ tổ chuyên gia tiến hành thu thập dấu vân tay. Hắn sẽ trốn không thoát đâu.”
Viện trưởng Trần thở dài nói: “Bây giờ mạng lưới thông tin quốc gia thật lợi hại sao, so với trước đây thì vượt bậc hơn rất nhiều.”
Đội trưởng Dương cười nói: “Tất nhiên xưa đâu bằng nay, camera chính là vũ khí hạng nặng để truy bắt các phần tử phạm tội, không cho bọn chúng có cơ hội trốn thoát.”
Viện trưởng Trần: “Nếu có thể tìm ra người này, Đội trưởng Dương có thể cho tôi biết trước được không?”
Đội trưởng Dương gật đầu: “Tất nhiên rồi, thật ra người này không phạm sai lầm nghiêm trọng gì. Về tư, tôi cho rằng anh ta đã làm rất tốt nhưng xét về công thì tôi thấy việc làm này không ổn. Nếu như tìm được đối tượng liên quan, tôi sẽ báo cho ông biết trước.”
“Cảm ơn.” Viện trưởng Trần vừa cười vừa nói, nếu bệnh viện có thể thuê thần y dạng này đến làm việc là quá may mắn, đối với người bệnh cũng là một tin vui.

Bên ngoài.
Đã vài giờ trôi qua kể từ khi xảy ra sự việc.
Các phóng viên vẫn chờ ngoài cửa, đến bây giờ họ vẫn chưa lấy được tin đồng thời vẫn chưa biết rõ ngọn ngành câu chuyện. Họ đã biết cô bé còn sống nhưng không biết chi tiết là thế nào.
“Họ ra rồi…” Một phóng viên thấy nhóm cảnh sát bước ra lập tức tri hô, sau đó các phóng viên vây quanh lấy cảnh sát.
“Đồng chí cảnh sát, xin hỏi chuyện này thế nào?”
“Có thể nói với tôi đôi câu về tình trạng của cháu bé được không? Cháu bé có gặp bất kỳ vấn đề nào không?”
Đội trưởng Dương cười phất tay: “Mọi người, tôi chỉ có thể nói cho mọi người biết, không có chuyện gì xảy ra cả. Còn về chi tiết thế nào thì viện trưởng Trần sẽ giải đáp thắc mắc của mọi người. Vui lòng cho qua! Chúng tôi cần tiếp tục phá án.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận