Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 625: Chỉ còn lại quần lót

“Anh làm gì đó? Đưa điện thoại đây, xóa bỏ video cho tôi.”
“Anh ta mới quay lại video của chúng ta kìa.”
Lâm Phàm lắc đầu: “Hôm nay là ngày đặc biệt, tôi không muốn mất thời gian với các người, vẫn câu nói cũ, biến mau lên!”
Kim Dương: “Mày còn dám nói không gây sự à? Bây giờ mày phải xin lỗi bọn tao ngay, nếu không sẽ không yên đâu!”
“Xuất hiện đi!” Lâm Phàm gọi với ra sau.
Các ông chủ cửa hàng bước ra khỏi xe, tiến về phía này: “Ông chủ nhỏ có chuyện gì vậy?”
Cả nhóm người Kim Dương nhìn cảnh trước mắt, trong lòng hơi lo lắng nhưng nghĩ đến thân phận và địa vị xã hội của mình thì tự tin hẳn lên, sau đó có chút cứng rắn nóit: “Mày muốn làm gì?”
Chủ yếu do đây là Viện phúc lợi trẻ em, hắn không muốn gây rắc rối. Nếu không phải đang ở Viện phúc lợi trẻ em, chỉ cần hắn tung một cước liên hoàn sẽ đánh dập mặt cả đám người đó. Huống chi bây giờ Đồn trưởng Lưu đang đứng ở đây, hắn không thể đánh người được.
Lâm Phàm giơ hai ngón tay lên: “Giờ tôi cho các người hai lựa chọn, thứ nhất mấy người cút đi cho tôi, thứ hai tôi sẽ cho người lột quần áo của các người để các người trần truồng ra đường. Có tin không?”
Các nữ minh tinh nghe xong thì hoảng sợ muốn mau chóng rời khỏi đây, các cô không muốn tham gia hoạt động này nữa. Tuy nhiên với Kim Dương, gã cảm thấy mình bị uy hiếp, dù sao gã cũng là một ngôi sao rất nhiều người quan tâm, nhất là chung quanh đang có nhiều người như vậy, nếu gã rời đi thì để mặt mũi ở chỗ nào?
“Ha ha, thứ nhất tao cho mày biết, tao không đi và mày phải xin lỗi tụi tao. Thứ hai, tao không tin mày dám làm gì tụi tao. Nếu mày dám đụng đến tao, tao sẽ cho mày biết hai chữ hối hận viết như thế nào.” Kim Dương phách lối đáp lời.
Nhân viên công tác bên cạnh không khỏi nể phục, anh Kim đúng là quá ngầu rồi.
Lâm Phàm vẫy tay: “Nam lột sạch giữ lại đồ lót, nữ thì thôi đi. Dám đến Viện phúc lợi trẻ em giả vờ giả vịt, mấy người cũng chán sống rồi.”
Kim Dương nhìn một vòng xung quanh, cười lạnh: “Để tao xem ai dám làm gì tao.”
Tiếp đó các ông chủ cửa hàng không hề do dự tiến lên, lập tức hành động bao vây Kim Dương lại: “Ông chủ nhỏ lột thật hả?”
Lâm Phàm gật đầu: “Lột…”
Bỗng nhiên tình cảnh trở nên hỗn loạn.
“Mấy người làm gì vậy hả?”
“Mẹ kiếp, mấy người dừng tay lại cho tôi. Tôi là đại minh tinh đó!”
“Dừng lại…”
Lâm Phàm nhìn Lưu Hiểu Thiên, thì thầm: “Đồn trưởng Lưu, anh đứng đây không ổn đâu, vào bên trong chờ tôi đi.”
Lưu Hiểu Thiên bất đắc dĩ mỉm cười, sau đó rời khỏi nơi này ngay. Đúng như Lâm đại sư đã nói, anh ta không thích hợp đứng ở đây, tốt nhất là tránh mặt một lát.
“A!” Các nữ minh tinh sợ hãi kêu lên, nhưng với sự dặn dò của Lâm đại sư, không có ai đụng đến các cô. Kim Dương thì ngược lại, vô cùng bi thảm, quần áo gã bị lột sạch chỉ còn sót lại một chiếc quần lót duy nhất.
“Ha ha, thật chẳng đẹp đẽ gì. Thân hình béo phệ, cả đống mỡ rung rinh thế này giấu cũng kỹ đó.” Lâm Phàm nhìn Kim Dương đã bị lột hết quần áo, cười nói. Sau đó Lâm Phàm liếc nhìn: “Nhớ cho kỹ, tôi tên Lâm Phàm, mở cửa hàng ở phố Vân Lý. Nếu anh không phục có thể đến tìm tôi bất kỳ lúc nào.”
Những cư dân thành thị thấy cảnh trước mắt đều đầu váng mắt hoa.
“Ôi đệt, Kim Dương kìa.”
“Kim Dương là thần tượng của tôi. Sao anh ấy bị lột hết quần áo thế kia? À, không phải anh ấy nói trên Weibo là bụng mình sáu múi à? Sao tôi nhìn mãi cũng chỉ thấy nguyên cái bụng bia vậy?”
“Thôi toang, thất vọng quá! Đây là minh tinh yêu thích của tôi đấy. Cởi sạch quần áo ra thì dáng người còn tệ hơn tôi, nhìn muốn đui mắt luôn rồi.”
Đám cư dân thành thị lấy điện thoại ra quay, Kim Dương rống giận: “Đừng quay, đừng có quay nữa!”
Gã không dám tưởng tượng, nếu cảnh này bị tung lên mạng, đừng nói xa xôi chỉ riêng ảnh hưởng đã không thể đo lường được.
“Mày… Mày.” Kim Dương chỉ vào Lâm Phàm, điên cuồng, hận không thể liều mạng với đối phương.
Lâm Phàm khinh thường nhìn gã: “Sao hả? Còn chưa muốn đi à? Hay muốn lột luôn cả quần lót?”
Kim Dương dữ tợn nhìn Lâm Phàm: “Được, mày giỏi lắm!”
Sau đó chán nản chạy đi dưới sự che chở của nhân viên bảo vệ.
“Xong…” Lâm Phàm coi thường liếc nhìn, sau đó tươi cười: “Nào, mọi người mau chóng khiêng đồ vào thôi. Tên khốn này làm mất thời gian quá, phiền ghê!”
“Được.” Các ông chủ cửa hàng reo hò, bắt đầu khiêng đồ từ xe tải lớn xuống.
Đúng lúc này có một chiếc xe tải từ xa chạy đến.
Vương Minh Dương thò đầu ra ngoài: “Chúng tôi đến rồi đây!”
Bây giờ viện trưởng Hoàng trợn tròn mắt: “Lâm đại sư, đây là…”
Lâm Phàm cười nói: “Cũng là một người có hảo tâm tặng một vài thứ cho Viện phúc lợi thôi.”
Từng chiếc, từng chiếc chạy đến rất náo nhiệt. Chỉ có Lâm Phàm mới có thể làm được chuyện thế này, đây có thể do chính năng lực của bản thân hắn, nhưng mình có bản lĩnh thế này thì biết trách ai bây giờ.
Vương Minh Dương bước từ trên xe xuống, chỉ chỉ chiếc xe phía sau: “Sao nào? Hoành tráng chứ?”
Lâm Phàm cười nói: “Hoành tráng, quá ghê gớm rồi.”
Vương Minh Dương cười nói: “Đợi lát nữa chuyển xuống hết còn hoành tráng hơn bây giờ nhiều. Lần này mọi người đã rất vất vả, nhưng may mắn nhất là hồ sơ đã xử lý xong, các ban ngành liên quan đã duyệt và ký tên. Trách nhiệm sau này của cậu sẽ rất nặng nề đấy.”
Lâm Phàm gật đầu: “Đã biết, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận