Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1174: Chuyện này vẫn chưa xong

Hàn Lục là một võ sĩ MMA nên đương nhiên dáng người rất cường tráng, cơ bắp lộ ra rất có cảm giác rung động, khiến người ta phải sợ hãi.
Mà bọn họ không biết là, thật ra là Hàn Lục muốn bọn họ đừng tự tìm chết. Thực lực của Lâm đại sư người khác không biết, chẳng lẽ anh ta còn không biết sao? Tuy rằng thoạt nhìn gầy yếu nhưng trong thân thể gầy yếu kia chôn giấu lực lượng khiến người ta sợ hãi.
Một quyền đi xuống, không chết cũng phải tàn phế.
Khâu Diễm Lan cũng vô cùng tức giận: "Ông là bác trai của nó, ông sinh bệnh nên cần sự giúp đỡ của nó, nó là cháu trai thì sao có thể không giúp? Tên cảnh sát kia cũng vậy, vừa nhìn đã biết cùng một giuộc với bọn họ. Không được! Tuyệt đối không thể như vậy, chúng ta phải phơi bày chuyện này với bên ngoài.”
"Phơi bày?" Vương Thừa Sơn không nghĩ nhiều như vậy. Ông ta vẫn luôn tự hỏi nên dẫn mập mạp rời đi như thế nào. Lúc này nghe được vợ nói thế, ông ta cũng rất tò mò.
"Đúng, chính là phơi bày chuyện này ra ngoài. Chúng ta hãy đi tìm phóng viên, nói với người ta là viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn không thả đứa nhỏ rời đi. Chúng ta là bác trai bác gái của đứa nhỏ, hắn dựa vào cái gì mà không thả người? Chắc chắn là trong đó có bí mật không thể cho ai biết.” Khâu Diễm Lan vô cùng tức giận nói.
Vương Thừa Sơn nghe được biện pháp này, nhất thời trên mặt lộ ra nụ cười: "Không sai, hiện tại năng lực của phóng viên rất lớn. Chúng ta đi phơi bày chuyện này ra ngoài, làm gì có quy định nào của viện phúc lợi cấm người thân đưa đứa bé đi. Đây là bọn họ đang vi phạm pháp luật.”
Sau khi quyết định, hai người gấp rút chạy về phía một tòa soạn. Ở thành phố lớn như Thượng Hải này, cái không thiếu nhất chính là phóng viên.
Họ thật sự muốn náo loạn, náo loạn cho viện phúc lợi thừa nhận, chủ động đi ra xin lỗi.
......
Viện phúc lợi trẻ em.
Lâm Phàm có chút không vui, hắn không nghĩ tới sẽ có loại người thân như vậy. Tuy rằng đối phương không thừa nhận nhưng hắn tin tưởng năng lực bói toán và y thuật của mình.
Vương Thừa Sơn này chính xác là bị bệnh, hơn nữa còn là bệnh ung thư tủy xương. Đồng thời nhìn từ diện mạo cho thấy, người này tâm không tốt. Hơn nữa lúc xem tướng cho mập mạp, rõ ràng phát hiện vận mệnh của cậu bé đang có nhiều lựa chọn.
Nhất là trong đó, nếu để cho mập mạp đi theo Vương Thừa Sơn rời đi thì vận mệnh sẽ gập ghềnh, có thể nói là thảm không nỡ nhìn.
Mặc dù bói toán không nhìn thấy hình ảnh cụ thể, nhưng suy diễn một chút cũng có thể hiểu được.
Muốn chữa trị ung thư tủy xương chỉ có ghép tủy xương. Mà mập mạp bị mang đi không bao lâu thì vận mệnh đã phát sinh thay đổi. Vậy thì chỉ có một khả năng thì đó chính là không thích hợp. Nhưng đối phương lại không đưa mập mạp quay lại đây mà mang về quê nhà. Lúc tâm tình không tốt sẽ trút giận lên người mập mạp. Điều này là không thể tránh khỏi.
Vì vậy, hắn chỉ cần suy diễn một chút là có thể hiểu được.
Dựa theo suy nghĩ của người bình thường, nếu đã biết không khớp thì hắn hoàn toàn có thể đưa mập mạp cùng đến bệnh viện với bọn họ, dùng sự thật để nói chuyện. Để cho bọn họ biết rằng không cần phải suy nghĩ nữa, tủy xương không khớp thì hai người bọn họ có thể rời đi.
Như vậy, mọi thứ đều sẽ được giải quyết triệt để.
Nhưng mà, Lâm Phàm là người bình thường sao?
Đầu óc hắn khác với người bình thường, được không?
Dựa vào cái gì phải đi kiểm tra chứ? Hắn muốn làm cho bọn họ cảm giác có hy vọng, sau đó nghiền ép nó bằng hai tay.
Hiện giờ trong lòng viện trưởng Hoàng vẫn còn có chút không dám tin: "Lâm đại sư, cậu nói đều là sự thật sao?”
Lâm Phàm gật đầu: "Tám chín phần mười, mập mạp đi theo bọn họ sẽ không có cuộc sống tốt đẹp.”
Viện trưởng Hoàng: "Vậy thì không để cho bọn họ mang đi, mập mạp cứ ở lại viện phúc lợi.”
Tâm tình Hàn Lục khó chịu: "Nếu thật sự như Lâm đại sư nói, tôi chỉ hận không thể giết chết bọn họ.”
Lâm Phàm khoát tay: "Được rồi, không có việc gì, đánh đánh giết giết không tốt. Chắc chắn bọn họ còn quay lại, nhưng cũng không cần để ý tới, chân tướng vĩnh viễn tồn tại, chỉ cần chúng ta bảo vệ tốt cho bọn nhỏ là được."
Đôi mắt mập mạp đã sưng lên, hai em gái Tiểu Hồng Hồng và Tiểu Hoa Hoa cũng đang an ủi mập mạp.
"Anh mập mạp đừng khóc, anh sẽ không rời đi đâu cả."
"Đúng vậy, anh mập mạp phải kiên cường."
......
Lâm Phàm vuốt đầu mập mạp: "Mập mạp à, thấy chưa? Chú Lâm lại đánh kẻ thù cháu chạy mất rồi, về sau cháu phải ngoan ngoãn, giúp đỡ người khác biết chưa?”
"Vâng." Mập mạp nặng nề gật đầu, sau đó lau nước mắt: "Chú Lâm, chú thật sự sẽ không để cháu đi chứ?”
"Không đâu." Lâm Phàm cười nói, trong lòng cũng tràn đầy tự hào. Viện phúc lợi mình quản lý chính là tốt nhất, bọn nhỏ đều không nỡ rời đi.
Nhưng mà cũng đúng, nơi này có bạn bè nhỏ, lại có người cùng chơi đùa, hơn nữa còn sẽ không bị bắt nạt. Với trẻ con, đã như vậy thì làm gì có đứa nhỏ nào muốn rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận