Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 433: Dọn đi thật sao?

“Ông chủ nhỏ…” Tâm trạng lão Lương kích động, muốn nói lại thôi, không biết nên nói gì. Ông ấy không nghĩ đến ông chủ nhỏ có thể nói ra những lời như vậy khiến những chủ tiệm đang phản đối việc tăng tiền thuê đều có chút choáng váng.
Lão Lương vỗ vai Lâm Phàm: “Ông chủ nhỏ đã lên tiếng vậy chúng ta cùng tiến cùng lùi. Muốn đi thì đi, chỗ này không chứa chúng ta ắt sẽ có chỗ cho chúng ta dừng chân. Nếu cứ đến Tết hoặc nửa năm họ tăng thêm 30% tiền thuê thì chúng ta không nói làm gì, không bao giờ phản đối. Bây giờ vậy mà tăng một lần gấp đôi. Đúng là khinh người quá đáng.”
Chị Hồng mở miệng nói: “Tiểu Phàm, thật ra cậu không cần phải làm vậy, bọn họ không hề tăng tiền thuê của cậu. Trong lòng bọn tôi biết tấm lòng của cậu là được rồi. Nếu cậu đi theo bọn tôi đến chỗ khác, sợ rằng kinh doanh không tốt như bây giờ đâu.”
Lâm Phàm khoát tay, cười nói: “Tôi mở tiệm không phải để kiếm tiền, mục tiêu của tôi là được sống trong một môi trường đông vui. Tôi với mọi người quen biết đã lâu, nếu mọi người đi mất thì chẳng phải tôi sẽ cô đơn buồn chán lắm sao? Nên đi thì chúng ta cùng nhau đi thôi.”
Các chủ cửa hàng kinh doanh cảm thấy lời này không hề giả tạo chút nào.
Nếu ông chủ nhỏ muốn kiếm tiền sẽ không giới hạn mỗi ngày mười phần bánh kếp, chỉ cần muốn thì số tiền kiếm được sẽ không thể đếm nổi.
Một ngày mấy vạn, thậm chí mười mấy vạn chỉ là chuyện nhỏ.
Nếu trục lợi có thể tăng giá thành một trăm đồng cũng không lo không có người mua.
Thế nên bọn họ tin tưởng lời ông chủ nhỏ nói, quả thật hắn mở tiệm không phải là để kiếm tiền.
Vốn dĩ vẫn còn một vài ông chủ ở phố Vân Lý do dự, họ nghĩ nên cam chịu để Công ty bất động sản Tân Vũ chèn ép tăng tiền thuê, nhưng bây giờ nghe được lời này của ông chủ nhỏ thì lập tức họ không còn sợ hãi nữa.
Trước đó phố Vân Lý xem như tàm tạm, dù có khách đến tham quan nhưng đa số lượng khách đều bị mấy khu thương mại gần đó và một trung tâm mua sắm giành lấy.
Kể từ khi ông chủ nhỏ mở tiệm ở đây, tình trạng nơi này đông đúc hơn rất nhiều. Trước đó chỉ có thể kiếm sống qua ngày, hai tháng này họ lại kiếm được không ít lợi nhuận.
Bọn họ đều biết rõ sự thay đổi đó là gì, trong lòng cũng rất rõ ràng lý do vì sao.
Điền Thần Côn đứng bên cạnh: “Biết trước vậy chúng ta không sửa sang làm gì. Đổi một cái mặt bằng thật lớn, trang hoàng cho hoành tráng có phải tốt hơn không?”
Ngô Thiên Hà cười nói: “Mọi người đừng quá bi quan. Người của Công ty bất động sản thương mại Tân Vũ biết rõ lý do phố Vân Lý có được sự thay đổi như bây giờ. Bọn họ không tăng tiền thuê của chúng tôi chính là muốn giữ Lâm đại sư lại. Bây giờ cậu ấy ủng hộ mọi người, có thể người của Công ty bất động sản thương mại Tân Vũ sẽ sợ xảy ra mâu thuẫn với cậu ấy, cuối cùng có thể đàm phán lại.”
Lão Trương hỏi: “Nếu họ không nhượng bộ thì sao?”
Ngô Thiên Hà cười nói: “Trừ khi não của lãnh đạo bọn họ không có nếp nhăn.”
Cả đám người hơi trầm tư, sau đó gật đầu: “Lão Ngô nói có lý, nếu không có cửa tiệm của Lâm đại sư trong phố Vân Lý thì chắc chắn con phố này sẽ trở về hiện trạng ban đầu, bọn họ sẽ không thể nào cạnh tranh được với các khu thương mại quanh đây.”
Lâm Phàm xua tay, cười nói: “Được rồi, mọi người đừng suy nghĩ nhiều nữa. Chuyện này để họ tự tính toán. Hôm nay chúng ta nói việc này cho họ biết, nếu họ vẫn còn muốn tăng thì chúng ta dọn đi ngay, không có gì phải lăn tăn.”
Dưới sự an ủi của Lâm Phàm, đông đảo các ông chủ kinh doanh gật đầu, cảm kích ông chủ nhỏ, ai nấy đều trở về tiệm mình.
Trong tiệm.
Điền Thần Côn ngạc nhiên nhìn Lâm Phàm: “Nếu vẫn quyết định tăng tiền thuê, chúng ta dọn đi thật hả?”
Lâm Phàm cười nói: “Chứ sao, ở đây làm cái gì?”
Đối với Lâm Phàm, có lẽ chuyện này mình đã trở thành tên đầu sỏ, nếu đổi qua một chỗ khác không biết có thể có thêm danh tiếng nữa không đây?
Nếu bánh kếp không đủ, chẳng lẽ mình phải thực hiện kiến thức về món ăn Giang Tô à?
Vậy chắc mệt đến xỉu lên xỉu xuống quá.
Cũng không gấp, chuyện này vẫn còn chưa ngã ngũ.
Nếu thật sự phải chuyển đi, mỗi ngày bán hai mươi phần bánh kếp tuy có hơi mệt một chút nhưng có thể thu hút thêm nhiều người biết đến cũng đáng giá.
Còn những kiến thức khác, hắn không dám khẳng định bản thân có thể thu hút được khách hàng.
Hắn chỉ hoàn toàn tin tưởng vào bánh kếp, đây chính là kiến thức do Bách Khoa Toàn Thư ban thưởng, lợi hại đến không thể tưởng tượng nổi.
Ngô Thiên Hà cười: “Theo tôi thấy, chưa chắc có thể dời đi được.”
“Tôi thử gọi điện thoại cho Vương Minh Dương, hỏi thăm xem cái Công ty bất động sản thương mại Tân Vũ này là của ai.” Lâm Phàm lấy điện thoại ra gọi cho Vương Minh Dương.
Vương Minh Dương đang họp, thấy tên người gọi đến, sau đó phất tay: “Tôi có điện thoại, tạm ngừng một lát.”
Các cổ đông bên dưới ngơ ngác, không nên nghe điện thoại trong cuộc hội nghị quan trọng như vậy chứ. Chẳng lẽ có nhân vật đao to búa lớn nào gọi đến à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận