Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 511: Còn cứu vãng được sao?

“Tên này muốn đập phá cửa hàng của ông chủ nhỏ sao?”
“Vừa rồi các anh không thấy đó sao, thằng nhóc này rất phiền phức nó vừa đá một cước vào quầy hàng của Lâm đại sư nữa đó.”
Hà Hiểu Minh lúc này có chút lo lắng khẽ cúi đầu, anh ta rất muốn gào thét đáp lại ‘liên quan méo gì đến chuyện của mấy người’ nhưng hiện tại ở trong tình huống như thế này, anh ta thừa nhận rằng mình có chút sợ hãi không dám làm càn.
Hà Thừa Hàn nhìn Hiểu Minh, hít sâu một hơi: “Mày mắng Lâm đại sư sao?”
“Con....” Hà Hiểu Minh sững sờ, không biết nên nói như thế nào.
“Tao đánh chết mày cái thằng trời đánh này, mày suốt ngày chơi bời lêu lỏng lại còn đến chỗ Lâm đại sư kiếm chuyện nữa.” Hà Thừa Hàn cũng không đợi con trai mở miệng, trực tiếp giơ tay lên sẵn sàng tát anh ta một cái.
Lâm Phàm trực tiếp ngăn lại: “Hà tổng thôi đừng để bụng, con nhỏ phải từ từ giáo dục, huống hồ đây nhóc này cũng lớn rồi, không nên làm thế. Ở đây nhiều người như vậy, cũng phải cho đứa nhỏ một chút thể diện chứ.”
Hà Hiểu Minh ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, anh ta căn bản không sợ ba đánh mình chút nào. Nhưng người này hình như không lớn hơn anh ta bao nhiêu, cho nên mấy lời vừa nói ra lúc nãy dường như trông có vẻ già dặn quá nhiều so với lứa tuổi.
Hà Thừa Hàn buông tay xuống, thở dài: “Lâm đại sư tôi không còn cách nào để dạy dỗ nó, tôi thực sự xin lỗi cậu.”
Lâm Phàm vội vàng đỡ: “Hà tổng, ông nói cái gì vậy, trẻ con đứa nào cũng rất nghịch ngợm, chỉ cần giải thích cho chúng hiểu là được rồi. Sau này trở đi, cũng đừng đánh mắng mà hãy dạy dỗ cho thật tốt đừng hành động quá vội vàng.”
“Nhóc con, cậu mười tám tuổi phải không?” Lâm Phàm hỏi.
Hà Hiểu Minh cúi đầu, không trả lời.
“Hỏi mày đó, mày có lỗ tai hay không hả?” Hà Thừa Hàn mắng.
Vương Minh Dương đứng một bên với tư cách là người hòa giải: “Hà tổng, bình tĩnh bớt giận đi, Hiểu Minh tuổi còn trẻ tính khí bất thường sửa đổi một chút là tốt thôi.”
Hà Thừa Hàn xua tay, ông ta hiện tại đang muốn dạy dỗ thằng ôn con này.
Hà Hiểu Minh vẫn rất sợ ba nên ngẩng đầu lên đáp: “Ừm.”
“Học cái gì?” Lâm Phàm tiếp tục hỏi.
“Tôi không học nữa.” Hà Hiểu Minh lắc đầu biểu thị không phục, nhưng trong lòng nóng như lửa đốt.
Lâm Phàm lắc đầu: “Cậu tuổi còn nhỏ, gia cảnh lại tốt, không đi học quả thật là đáng tiếc. Cậu phải tiếp tục trở lại trường học, tiếp tục đào sâu học hỏi thêm nhiều kiến thức mới.”
“Tôi không muốn học, học hành có gì tốt? Tôi hiện tại đang sống rất tốt.” Hà Hiểu Minh đáp lại với vẻ mặt thờ ơ.
Hà Thừa Hàn tức khắc liền nổi giận: “Cái thằng này, tao không đánh mày không được mà, chú Lâm đang dạy dỗ mày, mày không ngoan ngoãn nghe lời mà còn cãi lại nữa hả?”
Hà Hiểu Minh liếc nhìn Lâm Phàm vẻ mặt khinh thường nói: “Hắn ta có tư cách gì làm chú tôi…”
Chát!
Thình lình, một tiếng bạt tai vang lên.
Hà Thừa Hàn tát một cái vào mặt Hiểu Minh, Hà Hiểu Minh sững người, ngẩng đầu lên nhìn Hà Thừa Hàn với vẻ mặt không dám tin.
Hà Thừa Hàn trong mắt đang có chút đấu tranh, đúng hơn là có chút không nỡ. Đứa nhỏ này từ bé đến lớn những thứ gì mà nó muốn ông đều cố gắng mang lại đầy đủ cho nó, bình thường tuy thằng nhóc này hồ đồ phá phách bao nhiêu ông cũng nhịn. Nhưng hôm nay, nó đối với Lâm đại sư nói năng hỗn hào như vậy, thật sự là ông không nghĩ tới đứa nhỏ này ngay cả một chút lễ phép cuối cùng cũng không có.
Đám người Vương Minh Dương giật mình kinh ngạc, họ cũng không nghĩ tới Hà tổng sẽ đột nhiên tát con trai mình như thế.
“Hiểu Minh....” Hà Thừa Hàn vừa định mở miệng, nhưng Hà Hiểu Minh lại điên cuồng rống lên: “Đừng gọi tên tôi, ông căn bản không biết thứ tôi muốn là gì. Hôm nay ông vì một người ngoài lạ mặt mà đánh tôi, tôi đã lớn rồi, không phải còn bé như trước kia, ông có thể quan tâm đến cảm nhận của tôi không hả.”
“Được rồi, tôi biết tôi làm ông rất thất vọng, nhưng tôi nói cho ông biết, tôi có được bộ dạng như thế này, chính là do một tay ông tạo nên. Ông ở trước mặt người khác thể hiện mình rất thành công, nhưng thật ra ông là một kẻ thất bại....”
Hà Hiểu Minh tức giận hét ầm lên, sau đó bỏ chạy bất chấp sự ngăn cản của người khác.
Gương mặt Hà Thừa Hàn đột nhiên như già đi rất nhiều, sau đó ông quay lại nhìn Lâm Phàm: “Lâm đại sư, thật ngại quá, để cho cậu chê cười rồi, hôm nay khai trương đang tốt thế này lại bị tôi làm cho ....”
Lâm Phàm xua tay: “Hà tổng, ông đừng nói như vậy chúng ta đều là chỗ quen biết cũng là bằng hữu, chỉ là không ngờ rằng gia đình ông còn có nhiều chuyện phức tạp như vậy. Sau khi trở về, ông cũng đừng tức giận quá mức, bản tính của thằng nhóc đó không xấu chỉ là chúng ta chưa dạy bảo đúng cách mà thôi.”
Hà Thừa Hàn ngẩng đầu: “Lâm đại sư, con trai tôi vẫn còn có thể cứu vãn được sao?”
Trên đời này không có cái nghề nào mà ông ta chưa từng làm qua, đã từng đi lính rồi lăn lộn trong cái xã hội, cũng từng nghĩ đến tự sát. Trên con đường đi tới ông đã trải qua quá nhiều thứ, nhưng bây giờ chỉ có đứa con trai này lại khiến cho ông phải phiền lòng.
Lâm Phàm không trả lời, chỉ cười nhẹ.
Hà Thừa Hàn không rõ nụ cười này của Lâm đại sư là có ý gì, tâm tình của ông lúc này tương đối thấp.
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận