Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 579: Không chờ được nữa

Bây giờ Lâm Phàm còn đang nghĩ cách làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ này nhanh nhất, sau đó hắn trực tiếp gọi điện thoại qua.
Khi Ngô Hoán Nguyệt nhận được điện thoại của Lâm Phàm, ngay lập tức đã trả lời: “Đại sư, anh nhớ tôi nên gọi điện đến sao.”
Nghe thấy giọng nói có chút mong đợi của đối phương, Lâm Phàm cười nói: “Album mới phát hành gần đây thế nào?”
Ngô Hoán Nguyệt phấn khởi nói: “Tôi là người mới ra mắt, kết quả trên bảng thành tích bây giờ cũng không tệ. Nhưng mấy người xếp hạng phía trước đều là tiền bối nên bây giờ tôi chưa thể cạnh tranh với họ.”
Lâm Phàm cười âm hiểm nói: “Được rồi, gần đây cô có nghĩ đến chuyện phát hành một album khác không, tôi sẽ tự mình sáng tác cho cô.”
“A...” Ngô Hoán Nguyệt kinh ngạc: “Lâm đại sư, anh muốn giúp tôi sáng tác một album sao.”
Lâm Phàm gật đầu nói: “Đúng vậy! Thế nào, có muốn thừa thắng xông lên hay không. Chúng ta dùng số lượng để thắng, hơn nữa chất lượng được đảm bảo rất cao, rất cao, chỉ xem cô có sợ mệt hay không mà thôi.”
Cái tên Vương Minh Dương kia còn không thích ra thêm album trong thời gian này, vì thời gian cách nhau quá ngắn sẽ mang lại hiệu quả không tốt. Thế nhưng bây giờ hắn không thể nhịn nổi cái nhiệm vụ bách khoa toàn thư lần này, phải cố gắng nhanh chóng hoàn thành nó. Đối với nhiệm vụ lần này hắn không có một chút hy vọng nào, , sớm hoàn thành càng sớm càng tốt, còn làm nhiệm vụ tiếp theo nữa.
Ngô Hoán Nguyệt nhất định sẽ không từ chối Lâm Phàm, cô nói: “Lâm đại sư, tôi không mệt chút nào. Mỗi ngày tôi đều luyện thanh cùng giáo viên chuyên nghiệp, nếu tiếp tục là thêm một album tôi nghĩ mình sẽ càng có hứng thú hơn.”
Lâm Phàm cười nói: “Được rồi, không có vấn đề gì, tôi phải gọi điện thoại cho Vương Minh Dương đây.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Phàm lập tức gọi điện cho Vương Minh Dương, điện thoại vừa được kết nối Lâm Phàm nói thẳng: “Chuyện này không cần thương lượng, tôi đã liên lạc với Hoán Nguyệt rồi. Tôi sẽ phụ trách, chế tác album lần này. Anh đừng nói là khoảng cách giữa các album này quá ngắn, tôi thấy tác dụng của album hiện tại như thế này là chưa đủ, cho nên nó không đủ sức để đạt được thứ hạng tốt rồi."
Vương Minh Dương như ngây người, sau đó ho nhẹ mấy tiếng, nói: “Người anh em à, album lần này là do Dương lão sư viết đó, Dương lão sư hiện đang ở ngay bên cạnh tôi.”
Lâm Phàm nghe xong: “Ui là trời, coi như tôi chưa nói cái gì, mong Dương lão sư đừng để ý, thế nhưng tôi nói thật là tôi không muốn đợi một tháng nữa đâu, lần này tôi sẽ tự mình chế tác.”
Đã nói đến nước này Vương Minh Dương còn có thể nói gì nữa đây, anh ta chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Vậy được rồi, nếu cậu muốn chơi tất nhiên tôi sẽ chơi với cậu.”
Lâm Phàm mỉm cười: “Được rồi ông anh, chờ tôi làm bánh kếp xong thì sẽ đến tìm anh, chúng ta sẽ chọn bài hát.”
Vương Minh Dương: “Cậu có cần gấp gáp như vậy hay không...”
Lâm Phàm nói: “Làm sao mà không gấp đây.”
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Lâm Phàm cảm thấy rất vui vẻ, trang nhiệm vụ tri thức này thật sự không thú vị lắm, cũng không cần lãng phí thời gian.
Sau khi chương trình ‘Gia đình ngôi sao’ tuyên truyền lưu lượng người trên phố Vân Lý đã tăng lên rất nhiều, có rất nhiều người vì hâm mộ mà đến đây, mấy ngày nay lưu lượng người trong phố Vân Lý đã đạt đến đỉnh điểm, mới sáng sớm nhiều người dân đã xếp hàng trước cửa hàng của Lâm Phàm.
“Bánh kếp của Lâm đại sư thực sự ngon như vậy sao?”
“Chắc chắn như vậy rồi, bánh kếp của Lâm đại sư không giống bình thường, anh ăn rồi mới có thể biết bánh kếp này ngon đến mức nào.”
“Thật sự ngon như thế à? Tôi xem chương giải trí biết được nên tới, nhưng mà nhiều người như vậy tôi phải xếp hàng đến khi nào đây?”
Một người đàn ông trung niên nói: “ "Còn phải xem vận may của anh, nếu may mắn hôm nay anh có thể mua được, nếu không may mắn thì cả đời này cũng không có hy vọng."
“Sao anh lại mắng người...”
“Tôi mắng anh lúc nào. Chuyện này vốn là như vậy, một ngày chỉ bán mười phần, hơn nữa còn là bốc thăm, anh cho rằng mình thật sự may mắn như vậy sao?”
Điền Thần Côn nhìn thấy ngoài cửa có nhiều người như vậy không khỏi đưa tay lên vuốt râu, không ngờ lại đông người như vậy. Nếu là ông ta, cho dù mỗi ngày bận rộn đến chết ông ta cũng phải bán đến long trời lở đất, không giống cái tên nhóc này làm chảnh như thế, mỗi ngày chỉ bán mười phần, thật sự rất bất lực...
Nhưng mà Điền thần Côn cũng cảm thấy không có gì là không ổn, thậm chí còn rất vui mừng, bởi vì có rất nhiều người đầu cơ lén lút mời ông ta ăn cơm uống rượu, muốn ông ta quan tâm bọn họ một chút... Kết quả tất nhiên là ăn chùa uống chùa... Cuối cùng chuyện đi cửa sau này là vô dụng, đây thật sự đều phụ thuộc vào may mắn.
“Mẹ kiếp, chảnh như vậy? Chờ đợi như vậy thì còn mua cái rắm, làm như tôi chưa từng ăn bánh kếp vậy.”
“Ha ha, không tiễn.”
“Bớt đi một người cũng đỡ ít phải cạnh tranh hơn.”
Rút số xong.
Có người vui mừng, cũng có người buồn rầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận