Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 813: Mày muốn làm gì?

“Anh Lâm, tôi kính cậu, cậu cứ tùy ý đi, cạn ly.”
“ y dô, tôi nhớ năm đó chúng ta ở cùng một ký túc xá, lúc cậu không có tiền ăn cơm vẫn là do tôi mua cho cậu một phần cơm hộp, cậu vẫn còn nhớ đấy chứ.”
“Trước đây cậu không muốn lên lớp, vẫn là do tôi thay cậu điểm danh, ân tình này cậu cũng không thể quên được đâu nha.”
Lâm Phàm bất đắc dĩ: “Các cậu không thể vô sỉ như thế được nha.”
Nhìn thấy các bạn học bị tay nghề làm bánh của mình thuyết phục, trong lòng của hắn cảm thấy rất sảng khoái, có điều muốn hắn lại làm bánh kếp thì lại là việc không thể nào. Bản thân hắn chính là trùm ở phố Vân Lý, là đại sư bánh kếp nổi tiếng, nếu cứ dễ dàng thỏa mãn cái sự thèm ăn của bọn họ như vậy thì sẽ vô cùng bất công đối với đám dân chúng ở phố Vân Lý.
Tuy nhiên, sau này nếu như hắn có tổ chức buổi họp mặt thì chỉ sợ tất cả những người ở đây đều sẽ chạy đến, dù sao bọn họ cũng đã bị bánh kếp của hắn chinh phục.
“Các cậu mau tới đây…” Ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gào thét của Vương Chân.
Mọi người sững sờ, Lâm Phàm ngờ ngợ không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng giọng của Vương Chân có vẻ hơi nóng vội, chẳng lẽ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi sao.
“Xảy ra chuyện à?” Trần Tường đứng lên, trong mắt đầy sự khó hiểu.
“Đi ra ngoài xem sao đã.” Lâm Phàm không suy nghĩ nhiều mà nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, giọng điệu Vương Chân có gì đó sai sai, có lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Hắn đầy cửa ra, chỉ thấy Vương Chân hấp tấp chạy tới: “Nhanh, cô Hạ gặp phiền phức rồi.”
“Con mẹ nó, lại có chuyện gì thế?” Mọi người cả kinh, trong lòng lập tức bùng lên lửa giận.
Rất nhanh, bọn họ nghe thấy tiếng ồn ào bên trong phòng ở sát vách, hơn nữa trong tiếng ồn ào này còn có cả tiếng chửi bới, mà những tiếng chửi rủa này cực kỳ khó nghe.
“Xảy ra chuyện gì?” Lâm Phàm hỏi.
Vương Chân lắc đầu: “Hiện giờ tôi cũng không biết tình hình thế nào, hình như có người gây chuyện trong phòng của cô Hạ, tôi vừa thấy có chuyện là nhanh chân gọi các cậu đến đây ngay.”
Lâm Phàm không suy nghĩ nhiều mà đi thẳng đến phòng của cô Hạ.
Bên trong phòng.
Cô Hạ cũng đã bị ép tới phát khóc, còn Thẩm Hồng chồng của cô Hạ cũng tức tới mức đỏ cả mặt, ông ta không ngờ đám người này lại vô lại đến thế.
Khoản tiền nợ cờ bạc trong nhóm thì bọn họ cũng đã chịu nhận rồi, cũng đã trả bớt một phần. Thế nhưng hôm nay những người này lại muốn được voi đòi tiên, một chút cũng không tha, dường như đêm nay mà không đưa tiền cho bọn họ thì sẽ không được rời khỏi đây.
“Các người thật là quá đáng.” Thẩm Hồng tức giận nói, tối nay là sinh nhật của vợ ông ta, ông ta muốn cho vợ mình trải qua một ngày sinh nhật thật vui vẻ, nhưng không thể ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện này.
Nếu biết sẽ xảy ra chuyện như thế thì cho dù đánh chết ông ta, ông ta cũng sẽ không tham gia vào nhóm đánh bạc đó, nhưng bây giờ có nói gì đi nữa thì hết thảy cũng đã muộn màng.
Các lãnh đạo trường học cũng tức giận không nhẹ, họ cảm thấy đám người này thật sự rất quá đáng.
Chẳng qua đối với việc lão sư Thẩm đã từng bị người ta lôi kéo vào nhóm cờ bạc, trong lòng bọn họ dù có hơi bất mãn nhưng cũng không nói gì thêm. Dù sao xã hội bây giờ, chuyện gì mà không có, có đôi khi đi lầm đường cũng là việc rất bình thường, nhưng chỉ cần có thể quay đầu thì hết thảy đều dễ nói chuyện.
Cho nên cũng sẽ không sinh ra bất kỳ ý kiến gì đối với lão sư Thẩm.
Gã đàn ông cười lạnh: “Quá đáng? Thiếu nợ thì trả tiền là chuyện đương nhiên, cho dù cảnh sát tới thì mày cũng phải trả số tiền này, lúc đó chính mày đã ký tên trên giấy nợ mà.”
Tuy rằng đám người này có uống rượu nhưng cũng không phải là say khướt rồi mới tới đòi tiền. Mà là họ nhìn thấy cơ hội hiếm có, có thể ở trước mặt nhiều người đòi tiền như vậy, không trả thì cũng phải trả trừ phi là không cần mặt mũi.
Thằng cha này là thầy giáo, chú trọng nhất chính là danh dự. Nếu để cho nhiều người biết ông ta cờ bạc, chỉ sợ thanh danh này cũng không còn.
Lúc Thẩm Hồng còn không biết nên nói cái gì thì đã bị đám người này chọc tức đến đầu óc choáng váng, sau đó cả giận nói: “Chúng tôi nói không trả tiền khi nào, lúc đó không phải đã nói xong là sẽ từ từ trả lại cho các người hay sao, các người cũng đã đồng ý, giờ lại bắt chúng tôi trả tiền liền thì chúng tôi tìm đâu ra số tiền lớn như vậy.”
Gã đàn ông cười lạnh nói: “Tao mặc kệ những thứ này, đêm nay bọn mày chắc chắn phải trả hết tiền cho tao.” Sau đó ánh mắt nhìn về phía cô giáo Hạ: “Nếu không có tiền thì nghĩ cách cho tao, tao thấy người phụ nữ này cũng không tồi, vậy đem cô ta bán đi.”
“Mày…” Thẩm Hồng triệt để nổi giận.
Rầm.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
“Con mẹ nó, bọn mày nói cái gì?” Lâm Phàm ở bên ngoài nghe thấy mấy câu này xong, trong lòng lửa giận bùng lên đột ngột bạo phát, mấy thằng cha này quá xấc xược, lại dám nói những lời này với cô giáo của bọn họ.
Ặc!
Đám đàn ông quay đầu lại thì thấy có một đám người đứng bên ngoài, có một người đang nổi giận đùng đùng, sau đó Lâm Phàm đi lên: “Cô giáo Hạ, các người có sao không?”
Nhìn thấy hốc mắt cô giáo Hạ đỏ ửng, trong lòng đám người Lâm Phàm rất khó chịu, tiếp đó ánh mắt nhìn về gã đàn ông: “Bọn mày muốn làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận