Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 596: Đây là ung thư

Lâm Phàm: “Đâu có! Đừng nghe ông ta khoác lác. Thật sự là tôi có chuyện cần làm, cần hơn mười ngày mới có thể trở về.”
Vương Minh Dương tò mò hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lâm Phàm cười nói: “Bác sĩ chân đất, hành y tế thế.”
Vương Minh Dương: “Phục luôn!Tôi phục cậu đó. Bây giờ, cậu nói những lời này đến cả một dấu chấm câu tôi cũng không tin .”
“Ha ha.......” Lâm Phàm vui vẻ nói: “Tôi nói sự thật đó, tôi sẽ không liên lạc trong khoảng thời gian này. Hiện tại, tôi muốn tìm hiểu kỹ về xã hội, vậy cúp máy nha.”
Sau khi cúp điện thoại, tạm thời Lâm Phàm cũng không biết nên đi chỗ nào. Nhưng mà suy nghĩ lại thì nhiệm vụ này yêu cầu phải đi hết năm cái thành phố, vậy thì cứ nhắm đến bệnh viện của các thành phố là được rồi.
Bệnh viện Nhân dân Số Một Tô Châu.
Lâm Phàm đứng trước cửa bệnh viện, người đến người đi tấp nập vô cùng. Mỗi ngày đều tiếp đón rất nhiều lượt bệnh nhân tại địa phương, cũng như từ các nơi khác đến thăm khám và chữa bệnh.
Khi bước vào bệnh viện, tâm trạng của hắn hơi thay đổi, sự tự tin không biết nơi nào bỗng dâng tràn ở trong lòng.
Khu nội trú.
Tầng mười ba.
Hắn đã cân nhắc kỹ lưỡng nhiệm vụ của bách khoa toàn thư rồi. Chắc hẳn để cho chính mình đi qua năm thành phố, nhưng nếu chỉ để đứng đầu về y thuật thì hắn thật sự không dám to gan cho rằng bất kỳ bệnh nào cũng có thể chữa khỏi. Nhưng mà nhớ lại câu nói ‘Nắm giữ Bách khoa toàn thư’ thì hắn cảm thấy khả năng này rất có thể xảy ra.
Khi đi thang máy đến phòng giải phẫu ở khu nội trú tầng hai, xung quanh đều truyền đến tiếng la khóc.
“Tránh ra...... Tránh ra........”
Có một người đàn ông trên người đầy máu đang nằm trên xe đẩy, gương mặt của người đàn ông đó hơi biến dạng một chút, giống bị vật gì đó đè ép rất nghiêm trọng. Còn đám người xung quanh thấy vậy cũng xì xào bàn tán.
“Người này chạy xe đạp điện vượt đèn đỏ nên bị đụng trúng rất nghiêm trọng.”
“Ôi trời! Nhìn gương mặt này thật sự làm người ta chết khiếp.”
“Đúng rồi đó. Ở bệnh viện có cảnh tượng bi thảm nào mà không nhìn thấy. Thôi, không ở lâu đâu, ở lâu thì trong lòng càng thêm sợ hãi.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Phàm nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy nên hắn cảm thấy tim của mình đột nhiên đập dữ dội. Mãi cho đến khi người đàn ông bị thương đó được đẩy vào thang máy chuyên dụng dành cho khu giải phẫu thì hắn mới bước vào thang máy bên cạnh đi về phía phòng bệnh.
Đến tầng mười ba.
Lâm Phàm đi dọc hành lang ở bên ngoài phòng bệnh nhìn hết phòng bệnh này đến phòng bệnh khác. Bệnh nhân ở bên trong có người đang xem ti vi, có người đang nghỉ ngơi, hơn nữa đều có người thân ở bên cạnh chăm sóc.
Sau khi nhìn một lượt, Lâm Phàm mới đi tới cửa sổ và ngồi ở trên ghế đang tự hỏi xem mình phải làm như thế nào.
Nhiệm vụ này là muốn mình hành y tế thế mà phải đi qua năm thành phố nữa, nhưng cũng không có yêu cầu số lượng người chính xác mình phải chữa trị là bao nhiêu.
Mà đúng lúc này ở phía trước truyền đến một trận cười ‘hi hi, ha ha’. Điều thu hút Lâm Phàm không phải tiếng cười đó mà chính là tâm trạng của người phát ra tiếng cười. Hắn có cảm giác âm thanh này thật sự rất kỳ diệu.
Ở quầy phục vụ, có một ông lão đang trò chuyện vui vẻ với các cô y tá: “Này cô gái! Cô nói thử xem với tình hình này của tôi có phải sống không được bao lâu nữa hay không?”
Lâm Phàm phát hiện biểu cảm sợ ngây người của các cô y tá kia, còn trong ánh mắt bọn họ hơi dao động một chút sau đó cười nói: “Đâu có, thân thể của ông còn khỏe hơn chúng cháu nữa đó.”
“Phải vậy không? Đám nhóc con các cô lúc nào cũng thích lừa gạt lão già này. Mà thôi đi, tôi đại nhân đại lượng không tính toán với các cô. Hôm nay tôi có mua trái cây cho các cô mỗi người lấy một phần đi.” Ông lão rất lạc quan mỉm cười nói.
Lâm Phàm lẳng lặng ngồi ở đó nhìn thấy hết cảnh tượng trước mắt này.
Sau khi ông lão trò chuyện với các cô y tá xong, quay qua phát hiện Lâm Phàm đang ngồi một mình nên chậm rãi đi tới: “Chàng trai à! Sao cậu ngồi một mình ở chỗ này vậy?”
Lâm Phàm cười nói: “Hóng gió một chút.”
Ông lão vỗ bả vai của Lâm Phàm: “Có phải có người thân bị bệnh hay không? Buồn lắm sao? Nghe ông già này nói nè cậu không nên quá đau buồn mà phải dùng thái độ lạc quan đối mặt với mọi chuyện. Nếu như tôi có con tôi cũng cũng không hi vọng bọn nhỏ khổ sở đâu.”
“Ông ơi! Trong nhà của cháu không ai bị bệnh hết, cháu chỉ đến bệnh viện xem thử một chút thôi.” Lâm Phàm nở nụ cười cảm thấy ông lão này đúng là buồn cười thật.
“Thiệt không?” Ông lão nhìn Lâm Phàm bằng ánh mắt đầy hoài nghi, sau đó lặng lẽ vỗ bả vai Lâm Phàm: “Vậy cậu xem giúp tôi tờ kết quả này đi, có phải bị ung thư không.”
Lâm Phàm cầm lấy tờ giấy sau đó liếc mắt nhìn thấy chữ ‘C’, đây chính là ung thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận