Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 523: Màu đỏ

Lúc này, Trâu thiếu gia nhìn thấy đối phương không quá tình nguyện, tiếp tục mở miệng nói: “Tôi mở cửa hàng cho anh, thu nhập thuộc về anh, cửa hàng cũng đưa cho anh. Anh phải biết rằng, chỉ cần cửa hàng tôi chọn thì nhất định phải ở nơi phồn hoa nhất. Một mặt tiền như vậy người khác cả đời cũng không kiếm được, thậm chí tôi còn có thể để cho anh sống một cuộc sống mà bây giờ anh không dám tưởng tượng được, thế nào?"
Trâu thiếu gia nói ra những lời này, đương nhiên anh ta có thể làm được, anh ta có thể dùng năng lực của mình để sắp xếp cuộc sống của một người.
Món bánh kếp này mang đến cho anh ta một cảm giác rất khác thường, nó khác hẳn những cao lương mỹ vị khác, anh ta không thể nào quên được vẻ mặt lúc sáng khi ăn món bánh kếp này. Ở sâu trong lòng như bị thứ gì đó dẫn dắt, khiến anh ta nhớ lại những chuyện vui sướng mình đã gặp ở thủ đô trước đó.
Đó là một loại cảm giác chưa bao giờ có.
Cho nên anh ta kết luận, bánh kếp này không giống bình thường, có thể nói là bánh thần cũng không ngoa.
Anh ta không ngốc, nếu như người làm ra bánh thần này là người của anh ta, đưa đến thủ đô dẫn bạn bè đi ăn một lần. Sau này mỗi ngày bọn họ đều nhớ nhung, hơn nữa nếu muốn ăn nhất định phải đến tìm mình, vậy thì cảnh tượng lúc đó chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta có chút hưng phấn.
Điền Thần Côn nhìn Trâu thiếu gia, xem ra tên nhóc này rất bá đạo.
Ngô Thiên Hà nhìn Trâu thiếu gia, trong mắt lộ ra ý cười giống như gặp lại người quen cũ.
Ngô U Lan nhếch miệng, hừ! Lại một người khác đến nhận anh Lâm làm em trai của mình, đúng là nhà quê. Thậm chí còn không hỏi xem anh Lâm đẹp trai như thế nào.
Triệu Chung Dương thì ngây ngẩn cả người, người này quá bá đạo rồi. Sau khi ở cùng Lâm đại sư, Triệu Chung Dương phát hiện ra những người cậu ta gặp ngày càng bá đạo hơn.
Mấy vị tổng giám đốc trước kia thì không nói, bây giờ tên này nói chuyện như là bố đời, chuyện gì cũng không phải vấn đề bình thường.
Nhưng khí chất này thực sự khó mà nói, thoạt nhìn tên này đúng là một người khó lường.
Loại cảm giác này khó có thể nói nên lời, có chút cảm giác bộc lộ tài năng, cảm giác đối mặt với anh ta sẽ có chút chột dạ, có thể nói khí chất của người này quá mạnh.
"Đây là cơ hội mà anh nói đó sao?" Lâm Phàm cười nói.
Trâu thiếu gia gật đầu: "Thế nào, như vậy còn chưa đủ sao? Anh phải biết, đây là cơ hội mà người khác ba đời cũng không có được. Sau khi anh đồng ý, anh sẽ biết tôi là người như thế nào, chỉ sợ sau này anh sẽ biết ơn với quyết định của mình ngày hôm nay."
Lâm Phàm lắc đầu: "Đừng cho người khác cái gì cơ hội, nghĩ cho bản thân mình trước đi. Được rồi, anh cũng là người tốt, tôi cho anh vài lời khuyên, anh phải nhớ kỹ, không phải ai cũng có thể nhận được lời khuyên của tôi đâu. Sau này nhớ lại chuyện ngày hôm nay, có lẽ anh sẽ cảm thấy vui mừng vì năm đó anh rất may mắn khi gặp được tôi đấy."
"Trâu Thiên Phúc."
Lâm Phàm nhàn nhã cầm chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ.
Nếu xét về ‘làm màu’ ai mạnh hơn còn phải xem chiêu thứ hai.
“Anh biết tên của tôi?” Trâu thiếu gia nhíu mày, sắc mặt có chút nhưng trọng, anh ta phát hiện mình không nhìn thấu được đối phương.
Không đơn giản, xem ra người này có chút năng lực.
Không ngờ tới trong một khu phố nhỏ thế này, lại có người mình đối đầu không lại.
Trâu thiếu gia quên rằng mình đến đây là để mua bánh, lúc này anh ta lập tức trở nên nghiêm túc, anh ta cảm thấy người trước mặt này không hề đơn giản.
“Làm sao anh biết tên của tôi?” Đối với người trước mắt này anh ta hoàn toàn không có ấn tượng, chắc chắn không phải bằng hữu vả lại anh ta rất ít đến Thượng Hải, nơi này bằng hữu cũng không có nhiều. Hơn nữa, không có một người bạn nào của anh ta mở cửa hàng cả, vậy thì người trước mặt này làm sao biết được tên của anh ta?
Lúc này anh ta phát hiện người đối diện chỉ chỉ lên đỉnh đầu, anh ta bắt đầu nghi ngờ: “Anh có ý gì?”
Lâm Phàm: “Anh đi xem thử ngoài cửa viết chữ gì.”
Trâu thiếu gia lập tức đi ra ngoài cửa, sau đó ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi: “Lâm đại sư, đây là có ý gì?”
Lâm Phàm cười nhạt: “Anh cũng biết tôi là Lâm đại sư, vậy chẳng lẽ anh không biết tôi bấm ngón tay tính toán cũng có thể coi ra hôm nay anh mặc đồ lót là màu gì.”
Trâu thiếu gia sững người: “Xem bói? Thôi đừng có đùa nữa. Lời tôi nói lúc trước anh cảm thấy thế nào? Tôi khuyên anh không nên bỏ qua cơ hội tốt này, sau này hối hận cũng không kịp đâu.”
“Màu đỏ.” Lâm Phàm bình tĩnh nói.
Trâu thiếu gia sắc mặt thay đổi, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, anh ta không ngờ hắn lại đoán trúng.
Năm nay là năm tuổi của anh ta nên mặc đồ đỏ cho may mắn, thật không ngờ người đứng trước mặt lại có thể đoán được.
“Anh rốt cuộc là ai?” Trâu thiếu gia lại hỏi, vì anh ta cảm thấy người này quá không đơn giản, nhất là vẻ mặt của đối phương rất bình tĩnh, càng khiến cho anh ta có cảm giác dị thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận