Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1184: Các người đã quên mất thân phận của Lâm đại sư rồi sao?”

Khi con trai họ nói rằng người kia đã ăn cắp tác phẩm do mình sáng tác thì sự việc bất ngờ đã xảy ra, khi đó Anh Kim đang làm giám khảo chương trình này. Bà ta mặt không đổi sắc, nói rằng bài hát này là tác phẩm của người kia chứ không phải của con trai họ sáng tác.
Mà người duy nhất biết được bài hát này là do con trai họ sáng tác cũng chỉ có một mình Anh Kim.
Dưới tình huống lúc bấy giờ, chị cả của giới âm nhạc là Anh Kim đã lên tiếng chứng minh thì ai sẽ tin lời con của họ cơ chứ? Tất nhiên con trai họ phải gánh tai tiếng vu khống người khác.
Cứ như vậy, con trai họ sau khi trở về thì tính cách liền thay đổi so với trước kia, dường như biến thành một người hoàn toàn khác.
Trong phòng.
Trần Thụy An nằm trên giường mặt mày vô cảm, cả người thừ ra như kẻ mất hồn, bộ dạng này nhìn qua giống như là bị thương nặng.
Đinh đinh.
Chuông điện thoại di động reo lên.
Hiện tại đây là người bạn duy nhất gọi điện tới cho Trần Thụy An, cũng là người bạn đã kiên trì liên lạc với anh ta trong suốt hai năm nay.
Thế nhưng Trần Thụy An không muốn cùng bất cứ người nào nói chuyện, dù cho có bắt máy thì cũng sẽ không nói một câu nào.
Nhưng hôm nay, Trần Thụy An lại bắt máy.
“Thụy An, cậu mau xem tin tức đi, sau khi xem xong cậu nhất định sẽ rất vui đó.”
“Thụy An, cậu có nghe thấy tôi nói gì không? Tôi biết là cậu bị vu cáo hãm hại. Lão yêu bà Anh Kim đó lần này gặp xui xẻo, cuối cùng cũng có người giúp cậu báo thù rồi.”
Nghe thấy cái tên ‘Anh Kim’ này, biểu cảm của Trần Thụy An thay đổi nhanh chóng, tận sâu trong đáy lòng giống như bị vật gì đó đè nặng lên.
“Cậu mau xem đi, Anh Kim bị người ta treo lên đánh ở trên đường, trông thê thảm vô cùng...”
Khi nghe thấy những lời này Trần Thụy An không biểu hiện bất kì cảm xúc gì, trong mắt chợt loé lên tia sáng. Sau đó gấp rút mở ra chiếc máy tính đã lâu không dùng đến.
Khi thấy tin tức bùng nổ trên internet, hai tay Trần Thụy An không khỏi run lên.
Ấn mở video.
Thanh âm ồn ào phát ra.
Trong video nhìn thấy Kim Anh bị người ta tát từng cái từng cái vào mặt, sắc mặt Trần Thụy An đột nhiên đỏ hồng rồi bỗng dưng thất thanh oà khóc.
“Đánh rất hay, đánh, đánh, đánh bà ta đi.”
Người bạn đầu dây bên kia điện thoại nghe thấy tiếng của Trần Thụy An liền thở ra một hơi nhẹ nhàng. Cậu ta biết rất rõ bệnh tình của Trần Thụy An, theo như lời của bác sĩ thì đây chính là bệnh về tâm lý, không phải dùng thuốc là có thể trị được.
Chỉ có thể để cho anh ta nghe những thứ muốn nghe, nhìn thấy những thứ muốn nhìn thì mới có thể trút bỏ được hết những oán hận tích tụ ở trong lòng.
Mà thứ Trần Thụy An muốn nhìn thấy nhất chắc chắn là việc Anh Kim bị dạy dỗ, nhưng mà ai dám tới dạy dỗ bà ta chứ. Trái lại cuộc sống của bà ta càng ngày càng thoải mái.
Nhưng bây giờ không phải như vậy nữa, Lâm đại sư đã ra tay rồi.
Quá xá ngầu lòi luôn!
Đài truyền hình thành phố Thượng Hải.
Trong cuộc họp khẩn cấp, một đám lãnh đạo đang ngồi vây quanh thảo luận.
“Bây giờ chuyện này nên xử lý như thế nào đây? Việc Anh kim làm ban giám khảo làm sao để giải quyết?” Một người phụ trách hỏi.
“Tôi cho rằng Anh Kim không phù hợp, sự việc xảy ra lần này có chút ảnh hưởng tới hình tượng.”
Giám đốc nãy giờ vẫn chưa lên tiếng gật đầu: “Chính xác là như vậy, tôi nghĩ rằng đã đến lúc nên thay giám khảo rồi.”
Phó giám đốc nói: “Vừa nãy Anh Kim mới điện thoại cho tôi, bà ta bảo chúng ta hãy tố cáo Lâm đại sư. Chuyện này tôi tạm thời chưa đồng ý với bà ấy, cho nên tôi muốn hỏi ý kiến của các vị xem thế nào.”
“Làm sao có thể tố cáo Lâm đại sư được, đây rõ ràng là chuyện giữa bà ta và Lâm đại sư, đừng kéo chúng ta vào chuyện này.”
Phó giám đốc trầm mặc một lúc: “Anh Kim hợp tác với chúng ta cũng đã nhiều năm rồi, qua cuộc điện thoại vừa khi nãy tôi cũng đã phần nào hiểu được ý tứ của bà ấy, mục đích chính là muốn đài truyền hình Thượng Hải chúng ta ra mặt làm rõ sự việc, chứng minh rằng Lâm đại sư là kẻ khiến cho bà ta không thể tiếp tục công việc dẫn đến thiệt hại nghiêm trọng, đem toàn bộ mọi chuyện đổ lên đầu Lâm đại sư.”
Có người nói: “Tôi cho rằng nên đứng về phía Anh Kim, chuyện này thực sự đã gây ảnh hưởng không nhỏ cho chúng ta.”
“Ầy, tôi cũng đồng ý, chúng ta chỉ cần tỏ rõ thái độ, Anh Kim tự có tính toán riêng. Về phương diện giá cả cũng có thể thương lượng với bà ấy giảm thêm chút tiền catse.”
“Tôi phản đối.” Đột nhiên, giám đốc lên tiếng.
“Giám đốc Lưu, ông nói vậy là sao? Nếu như đứng về phía Anh Kim đối với chúng ta mà nói chẳng phải là vô cùng có lợi hay sao.” Có người không hiểu hỏi.
Giám đốc Lưu: “Các người đã quên mất thân phận của Lâm đại sư rồi sao?” Nghe giám đốc Lưu nhắc đến chuyện này, những kẻ vô tri ban đầu mới chợt tỉnh ngộ phản ứng lại, từng người một kinh hãi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận