Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 825: Đương nhiên là biết

“Ông chủ nhỏ, cứu mạng với.” Sau khi ông Trần xuất viện, cảm thấy lúc trước ông chủ nhỏ muốn chữa bệnh cho ông ta nhưng lại bị ông ta từ chối, hiện giờ ông ta có hối hận cũng đã muộn, khuôn mặt già nua buồn rười rượi.
Lâm Phàm bật cười: “Lão Trần, lúc đó tôi đã nói với ông rồi, bây giờ ông đã tin chưa. Nhưng bây giờ ông đã làm phẫu thuật, sức khỏe cũng phục hồi khá tốt rồi, tôi sẽ xem giúp ông để nó không tái phát nữa.
Vẻ mặt ông Trần cảm kích: “Ông chủ nhỏ, yêu cậu quá trời, nhưng không phải cậu đăng trên Weibo là nội lực không đủ sao.”
Lâm Phàm xua tay: “Khiêm tốn thôi, đó là lừa mấy tên ngốc.”
Bực tức trong lòng Vũ Đào đột ngột bùng lên: “Mày…mày…”
Lâm Phàm liếc Vũ Đào một cái: “Sao ông vẫn ở đây thế? Các đồng chí cảnh sát dẫn tên này đi đi, còn nữa tôi không muốn chữa cho ông đấy, ông có thể làm gì tôi?”
“Mày…” Vũ Đào tức không nói nên lời, trong lòng cực kỳ tức tối, ông ta biết bản thân trở thành dạng này, chủ yếu là do thằng nhóc này làm ra.
Nhưng bây giờ ông ta không thể trả thù được, ông ta bị tống vào tù, còn khai ra không ít người. Bây giờ những người căm ghét ông ta cũng không ít, cho dù sau này có thể ra tù thì cũng rất thảm.
Nhìn cái mặt ngứa đòn của tên nhóc này khiến ông ta tức tối nhưng không thể làm gì được, trong lòng ông ta rất không phục.
Ông Trần nhìn Vũ Đào rời đi nói: “Ông chủ nhỏ, người ban nãy là ai vậy?”
“Ông ta chính là người dạo này rất nổi trên mạng, Vũ Đào. Ông lớn vụ hối lộ ở Giang Ninh đó.” Lâm Phàm nói.
Ông Trần sững sờ: “Chính là Vũ Đào đó sao? Cảnh sát dẫn hắn tới đây làm gì?”
Lâm Phàm cười đáp: “Muốn tôi xem bệnh giúp ông ta, nhưng tôi nói không được.”
Ông Trần gật đầu: “Đúng đó, xem bệnh giúp loại người này chỉ làm bẩn tay.”
Ngày hôm sau!
Lâm Phàm đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ, đại nghiệp chà lưng chính thức bắt đầu.
Kiến thức trang thứ mười một không ép buộc hắn hoàn thành, nhưng hắn lại rất tích cực muốn hoàn thành. Chủ yếu là nhắm tới năng lượng phụ trợ thần bí của Bách Khoa Toàn Thư, hắn muốn biết chà lưng này sẽ có công hiệu gì.
Buổi tối.
“Ông chủ nhỏ, cậu đến đây làm gì vậy?” Các chủ tiệm đi ngang qua hỏi.
Lâm Phàm cười đáp: “Đến nhà tắm công cộng của lão Tằng làm nhân viên chà lưng.”
“Ồ, đệch, cái gì cơ?” Chủ tiệm ngây người, ngay lập tức phản ứng lại. Thế nhưng ông chủ nhỏ đã mang theo đồ nghề bước vào nhà tắm của lão Tằng.
Ông chủ tiệm lắc đầu sau đó nói: “Ông chủ nhỏ cũng thật thích nói đùa, đi tắm thì nói là đi tắm đi, còn nói đi làm nhân viên chà lưng ai mà tin chứ.”
Trong tiệm.
“Lão Tằng?” Lâm Phàm không thấy Tằng Vĩ ở quầy lễ tân nhưng ở đó có một nhân viên, người này nhìn thấy Lâm Phàm rồi mỉm cười chào: “Ông chủ nhỏ, ông chủ tôi ra ngoài rồi. Anh ấy nói nếu cậu đến thì cứ vào đi, đã sắp xếp sẵn một vị trí cho cậu rồi, đây là thẻ của cậu.”
“Được.” Lâm Phàm gật đầu sau đó cầm thẻ rồi đi đến phòng thay đồ cho nhân viên ở phía sau.
Những người ở đây đều quen biết Lâm Phàm, ai mà không biết Lâm đại sư ở phố Vân Lý chứ, huống chi họ cũng đã xem tin tức gần đây nên cực kỳ bội phục ông chủ nhỏ, hắn chính là thần tiên trong lòng bọn họ.
Trong phòng thay đồ.
Chú Lưu vừa lấy khăn lông cho khách vừa cười nói: “Ông chủ nhỏ, cậu đến thật đấy à?”
Lâm Phàm vừa bắt đầu cởi quần áo vừa nói: “Đương nhiên rồi, tôi nói đến thì sẽ đến.”
Chú Lâm bật cười, chỉ là càng ngày càng không hiểu người trẻ tuổi này, ông nói: “Bàn làm việc của cậu là cái thứ nhất, đây là ông chủ cố ý giữ lại cho cậu đó.”
“Được, cảm ơn chú.” Lâm Phàm thay quần áo, đồng thời thay luôn quần lót, hắn không thích trần truồng, cảm giác này không thoải mái chút nào.
Đây là lần đầu hắn làm nhân viên chà lưng nên cũng khá căng thẳng, nếu lát nữa hắn làm quá tốt thì phải làm sao đây?
Có nên khiêm tốn một chút không nhỉ?
Lâm Phàm suy nghĩ một lúc lâu.
“Cần người chà lưng, có ai không.” Lúc này, trong phòng tắm có một thanh niên gọi lớn.
Ba nhân viên khác đều đang bận rộn nên tạm thời không có ai, Lâm Phàm đáp: “Tôi tới đây.”
Chú Lưu cười nói: “Ông chủ nhỏ đúng là may mắn, vừa đến đã gặp được người muốn chà lưng.”
Lâm Phàm hớn hở nói: “Xem ra tôi phải thể hiện một chút rồi.”
Để tôi xem rốt cuộc năng lượng phụ trợ thần bí của Bách Khoa Toàn Thư có năng lực gì.
Lâm Phàm cực kỳ mong chờ.
Trong phòng tắm.
Người thanh niên thúc giục: “Nhân viên chà lưng đâu?”
“Đến đây, đừng gấp.” Lâm Phàm hơi kích động, không biết sau khi hắn chà lưng sẽ xảy ra biến hóa gì, năng lực phụ trợ thần bí của Bách Khoa Toàn Thư cho dù là thứ gì thì sức mạnh của nó cũng rất khủng khiếp.
Người thanh niên liếc Lâm Phàm một cái, sau đó nằm luôn lên giường: “Dịch vụ rẻ nhất.”
Lâm Phàm chuẩn bị kỹ càng dụng cụ, những nhân viên chà lưng ở xung quanh cười, nói: “Ông chủ nhỏ, cậu biết làm không?”
“Đương nhiên là biết rồi.” Sao hắn có thể chịu để người khác nghi ngờ năng lực của mình được chứ, kỹ thuật của hắn không phải mạnh bình thường, đợi lát nữa sẽ cho bọn họ thấy năng lực thật sự của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận