Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 159: Anh em tôi nghề chính là xem bói, nghề phụ là bán bánh kếp

“Thật ra nếu Vương tổng muốn lăng xê thì không nhất thiết phải thi đấu, có thể đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh cũng không tệ.” Dương lão sư hết cách, thời gian còn quá ít. Nếu sáng tác đại một bài hát nào đó có thể sẽ phản tác dụng, nhất định phải kết hợp với chất giọng của Ngô Hoán Nguyệt mới có hiệu quả.
Vương Minh Dương xua tay: “Chuyện này không được, đại sư đã tính qua, lăng xê trong lĩnh vực điện ảnh sẽ không thành công, bắt buộc phải theo con đường ca hát sau đó mới gia nhập điện ảnh.”
Dương lão sư thở dài: “Vậy tôi không còn cách nào khác, bây giờ quá gấp, chưa kể đây chỉ là soạn nhạc, còn phải chế tác, tập dượt. Tất cả đều cần có thời gian. Cho dù mời người chế tác âm nhạc nổi tiếng cả nước cũng không thể làm được.”
“Ông nghĩ xem còn cách nào khác không? Sau này ông sẽ là người chế tác âm nhạc cho cô ấy đó…” Vương Minh Dương gấp gáp nói. Tuy rằng lăng xê một người thành công hay thất bại cũng không gây nên tổn thất quá nhiều với anh ta nhưng Vương Minh Dương có tinh thần không chịu thua và không khoan nhượng rất cao, càng bất công càng muốn làm, làm cho đến thắng thì thôi.
Mặt Dương lão sư hơi bối rối, chuyện này không phải khó bình thường nữa rồi.
Lâm Phàm vẫn ngồi im lặng, buông cây bút ra rồi duỗi thẳng lưng, lười biếng mỉm cười: “Có mỗi chuyện nhỏ thế thôi mà suy nghĩ mãi, nếu sinh bệnh thì mất nhiều hơn được đó nha!”
“Sao tôi không gấp được chứ?” Vương Minh Dương nói.
Lâm Phàm đưa hai tờ giấy trên tay: “Phiền Dương lão sư xem thử giúp tôi?”
Dương lão sư nghi hoặc nhưng vẫn bước đến cầm lấy hai tờ giấy.
“Cái gì thế?” Vương Minh Dương hỏi.
Lâm Phàm cười nói: “Anh trai, không phải anh đang rầu rĩ vì chuyện này sao?”
Vương Minh Dương ngạc nhiên: “Chú em còn có thể sáng tác bài hát hả?”
Lâm Phàm nhìn bầu trời bên ngoài: “Tự nhiên có cảm hứng nên viết chơi thôi. Dương lão sư đang xem thử đó, anh nghĩ ổn không?”
Vương Minh Dương phát hiện sắc mặt Dương lão sư dần dần thay đổi, trong lòng lo lắng.
“Chẳng lẽ có thể thực hiện được sao?”
Lâm Phàm không hiểu về âm nhạc nhưng sản phẩm từ Bách Khoa Toàn Thư làm sao có thể kém được.
Một ca khúc trị giá 5 điểm Bách Khoa, hơi bị quý giá.
Trái tim hắn cũng rỉ máu!
Thế này thì không thể không tìm cách bổ sung vào rồi.
Âm sắc uyển chuyển kỳ ảo!
Khó có thể viết nổi bài hit!
Không đủ thời gian!
Tất cả những điều này không phải là vấn đề, chỉ cần có điểm Bách Khoa, chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Tên bài hát: Thiên Không
Phong cách âm nhạc: Quốc ngữ lưu hình.
Ca sĩ chính: Vương Phỉ
Viết lời: Hoàng Quế Lan
Phổ nhạc: Dương Minh Hoàng
Soạn nhạc: Đồ Dĩnh
Giải thưởng: Bài hát nằm trong album ‘Thiên Không’ bán chạy nhất của ca sĩ chính.
Hắn không hề quen biết bất kỳ cái tên nào do Bách Khoa Toàn Thư giới thiệu, cũng chưa từng nghe nói qua. Đến nỗi những kỹ thuật biểu diễn, phân tích cảm xúc tác phẩm hắn đều đọc không hiểu, dù sao chỉ cần ghi lại nội dung trên Bách Khoa Toàn Thư là đủ.
Những chuyện sau đó cứ giao người chuyên nghiệp thực hiện thôi.
Cả phòng im phăng phắc.
Thái độ Dương lão sư thay đổi xoành xoạch, hai tay nắm chặt tờ giấy giống như đã nhặt được của báu. Không hổ danh là người chuyên nghiệp, chỉ cần căn cứ nội dung trên giấy Dương lão sư đã có thể chậm rãi ngân nga, dường như đang chìm đắm vào trong đó.
Hiện giờ Vương Minh Dương hơi vội vàng, anh ấy không phải người trong ngành nhưng nghe âm sắc do Dương lão sư hừ hà vang lên cũng cảm thấy không tệ, nghe rất bắt tai.
“Hay!” Dương lão sư nể sợ, kinh ngạc nhìn Lâm Phàm.
Bài hát này không hề tầm thường, rất hay.
“Vương tổng, anh có một tài năng đỉnh như vậy thì còn rầu rĩ gì nữa.” Dương lão sư nói.
Vương Minh Dương choáng váng: “Cậu ta tài năng? Bài hát này rất hay sao?”
Dương lão sư gật đầu đáp: “Ghi chú về lời, nhạc, cách hát đều có đủ. Tôi đã hoạt động nhiều năm trong lĩnh vực âm nhạc, nhưng quả thật chưa bao giờ gặp một ca khúc ghi chú cặn kẽ như vậy. Bài hát này rất hợp với âm sắc của Ngô Hoán Nguyệt, hoàn toàn là sáng tác riêng cho cô ấy.”
Vương Minh Dương giật cả mình nói: “Tôi nói này, khi nào thì cậu biết sáng tác bài hát vậy người anh em?”
“Tôi có biết gì đâu? Khi nãy rảnh rỗi sinh nông nổi, viết bậy viết bừa thấy ổn là được rồi.” Lâm Phàm nói.
Dương lão sư là người chế tác âm nhạc có tiếng trong nước, bây giờ vẻ mặt đang ngờ vực nhìn Lâm Phàm.
“Trình độ này không dưới tôi đâu. Tôi còn chưa được biết quý danh của anh. Sao tôi có thể không biết một người có trình độ cỡ này trong giới âm nhạc được chứ?” Dương lão sư băn khoăn nói.
Lâm Phàm mỉm cười: “Tôi không làm âm nhạc, nghề chính của tôi là xem bói, nghề phụ là bán bánh kếp.”
Dương lão sư kinh ngạc nói: “Không thể tin được.”
Vương Minh Dương tự hào khoe: “Đây là người anh em của tôi, nghề chính đúng là xem bói, nghề phụ cũng chính là bán bánh kếp.”
Dương lão sư ngẩn người, suy nghĩ cả nửa ngày lại là một người ngoài ngành, nhưng người ngoài ngành này không hề tầm thường chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận