Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 946: Mấy người định không buôn bán nữa hả?

Sau nửa giờ.
Lâm Phàm bắt đầu thu châm, gỡ toàn bộ những ngân châm đã ghim trên người đứa bé xuống, sau đó viết một toa thuốc, đưa ra: “Cơ bản đã ổn định rồi nhưng phải kiên nhẫn uống thuốc, ngày ba lần sáng trưa tối dùng trong nửa tháng. Sau đó chị có thể dẫn đứa nhỏ đi bệnh viện khám, chắc sẽ không sao đâu.”
Tạ Mai ngớ người đứng yên đó không kịp phản ứng, dường như không dám tin. Mãi đến khi người chung quanh nhắc cô ta thì cô ta mới phản ứng lại, sau đó gương mặt hớn hở hỏi: “Thần y, con gái tôi khỏe rồi hả?”
Lâm Phàm: “Bây giờ chưa khỏe hẳn đâu nhưng chỉ cần nghe theo tôi, cố gắng uống thuốc nửa tháng thì sẽ khỏi bệnh. Thời gian này tránh ăn chua và cay, nên ăn nhiều cháo.”
Tạ Mai gật đầu, hai tay run run cất toa thuốc vào túi, dường như đó chính là món đồ quan trọng nhất đời cô ấy.
Cả đám cư dân thành thị xung quanh hỏi han.
“Ông chủ nhỏ, vậy nửa tháng sau là hết hẳn bệnh luôn à?”
Lâm Phàm gật đầu: “Ừ, chỉ cần không xảy ra chuyện gì bất ngờ thì sẽ không có vấn đề gì nữa. Hơn nữa, các người còn không tin y thuật của tôi nữa sao?”
Cả đám lắc đầu nguầy nguậy: “Làm gì có chứ? Y thuật của ông chủ nhỏ là đứng đầu thiên hạ, bọn tôi sao dám nghi ngờ.”
“Lúc nãy người nào hỏi câu đó vậy? Không phải anh nghi ngờ ông chủ nhỏ của chúng tôi chứ?”
“Ông chủ nhỏ của chúng ta là ai? Là thần y nổi tiếng gần xa đó nha.”
Tiếng khen ngợi ào ào không dứt, Lâm Phàm hài lòng gật đầu.
Không tệ, vậy còn nghe được.
Bịch!
Bỗng nhiên Tạ Mai quỳ gối trước mặt Lâm Phàm: “Cảm ơn công đức to lớn của thần y, cảm ơn…”
“Nào, chị gái mau đứng lên. Chúng ta đang ở trong phố Vân Lý, không nên làm vậy.” Lâm Phàm mau chóng lên tiếng, đám cư dân thành thị giúp đỡ kéo Tạ Mai lên, trên mặt ai cũng cười tươi.
“Em gái, ông chủ nhỏ của chúng tôi không thích mấy chuyện này đâu.”
“Không sai, mặc dù phố Vân Lý của chúng tôi là phố thương mại nhưng chúng tôi ai cũng có lòng tốt, thích giúp đỡ người khác.”
“Quan trọng nhất là đứa bé khỏe lại, sau này cô đừng để người khác lợi dụng nữa.”
Lúc này Tạ Mai xúc động muốn khóc, liên tục cảm kích nói: “Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người.”
Bây giờ Lâm Phàm mới nhìn tướng mạo Tạ Mai, thở dài, làm người tốt phải đến nơi đến chốn, lập tức lấy tiền trong ngăn tủ ra: “Chị gái, đây là một vạn đồng, chị cầm lấy đi. Hốt thuốc rất cần tiền, chị cũng phải bổ sung dinh dưỡng cho đứa bé nữa.”
“Thần y, tôi không thể nhận đâu. Cậu đã giúp chúng tôi quá nhiều rồi, tôi không thể cầm tiền cậu được nữa.” Vẻ mặt Tạ Mai ngờ vực nói, cô ấy không nghĩ trên đời còn có người tốt đến thế.
Lâm Phàm dúi vào tay cô ta: “Tôi nói chị cầm thì chị cứ cầm đi, tôi biết rất rõ hoàn cảnh của chị. Nếu sau này cuộc sống chị khấm khá hơn cứ ghé lại phố Vân Lý này, cho tôi một cờ khen ngợi gì đó là được. Tôi chẳng thích gì cả, chỉ thích nhận những thứ này thôi.”
Tạ Mai cảm kích nhìn thần y: “Cảm ơn.”
Cư dân thành thị xung quanh bật cười: “Ông chủ nhỏ đúng là, không biết đã nhận bao nhiêu cờ khen công dân tốt của cảnh sát rồi nữa. Cả đám chúng ta không thể làm xấu mặt phố Vân Lý được, chúng ta mỗi người góp một chút của ít lòng nhiều đi nào.”
“Đúng, tôi góp hai trăm đồng cho cô bạn nhỏ bồi dưỡng cơ thể.”
“Tôi một trăm đồng.”
“Tui nghèo rớt mồng tơi, vợ tui giữ hết tiền rồi. Thôi lấy năm mươi đồng cuối cùng trong túi tui đi.”
Lâm Phàm thấy cảnh này, cười cười. Số tiền này chỉ là vài đồng bạc lẻ, đối với họ chẳng qua là một bữa cơm, hai gói thuốc, chẳng đáng là bao. Bây giờ lấy ra lại có thể giúp đỡ người khác giải quyết một chuyện lớn.
Lúc này Tạ Mai không biết nên nói gì, cô ta thật sự cảm động. Chưa bao giờ cô ta cảm nhận được sự ấm áp như thế này. Kể từ khi con gái mắc bệnh thì họ hàng xa lánh, những chị em tốt trước đây dần dần né tránh cô ta, dường như không muốn qua lại với cô ta nữa.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết con gái cô ta bị bệnh rất nặng cần phải tốn rất nhiều tiền, vì để tránh cảnh bị cô ta vay tiền cho nên họ chọn cách lánh xa cô ta ra.
Tạ Mai không trách ai cả nhưng gánh nặng đè trĩu trên vai cô ta, đôi khi cô ta còn nghĩ muốn tự sát nhưng tính tới tính lui, cuối cùng vẫn cắn răng chịu đựng.
Cuối cùng Tạ Mai mang theo niềm hy vọng mãnh liệt rời đi, bệnh của con gái được chữa khỏi, cô ta tin rằng mình có thể cho con gái một tương lai xán lạn.
Lâm Phàm nhìn mọi người: “Mấy người định không buôn bán nữa hả? Không thấy khách hàng đi vào không thấy chủ tiệm đâu à?”
Lúc này ở cửa ra vào của một vài cửa hàng có mấy khách thấy trong tiệm không có ai cũng cảm thấy kỳ quái, cửa hàng này sao lạ lùng vậy? Một người ra chào hỏi cũng không có?
“Ông chủ nhỏ à, tụi tôi về bán hàng đây.”
“Má ơi, mình mất bao nhiêu là tiền rồi nè.”
Toàn bộ các ông chủ cửa hàng túa nhau đi, mau về cửa hàng của mình để buôn bán, còn không mở cửa bán hàng thì làm sao kiếm được tiền chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận