Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 374: Bất đắc dĩ

Mẹ Lâm Phàm hỏi. "Người bạn này của Đình Đình cũng như vậy sao?”
Dương Đình Đình nói: “Cậu ấy không làm tiếp viên hàng không mà làm người mẫu triển lãm ô tô ở Thượng Hải. Còn là người nổi tiếng trên mạng nên thoải mái hơn cháu rất nhiều.”
Ông cậu xen vào nói: "Chị, bọn nhỏ đều còn trẻ, đương nhiên phải đi trải nghiệm một chút. Ý nghĩ của mọi người đã không còn thích hợp với bọn nhỏ ngày nay nữa rồi."
Chị Trần cười cười: “Hiện tại tôi và cha của con bé cũng chỉ có thể nghe theo mà thôi.”
Bạn thân của Dương Đình Đình, Trương Tâm Duyệt mở miệng nói: “Đình Đình xinh đẹp như vậy, người theo đuổi nhiều lắm! Có rất nhiều người đều là con nhà giàu, chỉ là Đình Đình nghe lời dì, dì không đồng ý nên cậu ấy cũng không dám nói.”
“Nhà chúng tôi cũng chính là dân chúng bình thường nên không muốn trèo lên cành cao kia. Chúng tôi chỉ muốn Đình Đình tìm người bản địa, sau này có thể làm bạn bên cạnh chúng tôi là tốt rồi." Chị Trần cười nói nhưng trong giọng nói lại không khỏi có chút tự hào.
Trên mặt mẹ Lâm Phàm tuy cười nhưng trong lòng biết chuyện hôm nay khả năng thành công sẽ không lớn. Sau khi ngồi xuống nói chuyện mới biết giữa hai bên có chênh lệch rất xa.
Chính bà muốn tìm cho con trai mình một người vợ xinh đẹp nhưng lại không nghĩ tới, với gia đình bình thường như mình thì thật đúng là quá khó khăn.
Lâm Phàm ngồi ở chỗ đó không nói thêm gì mà lẳng lặng ăn cơm, nghe mọi người nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng cũng sẽ nói một hai câu nhưng cũng chỉ đơn giản là tán gẫu mấy chuyện gia đình mà thôi.
Vương Minh Dương nhìn bạn thân của Dương Đình Đình: “Cô làm người mẫu ở triển lãm ô tô nào ở Thượng Hải vậy?” Trương Tâm Duyệt đang chơi điện thoại di động, sau đó ngẩng đầu cười nói: "Ở Trung tâm Hội nghị và Triển lãm Quốc gia.”
Vương Minh Dương gật gật đầu: “Thì ra là nơi đó! Người phụ trách nơi đó là Hoàng Thiên Dương, người đó tôi cũng biết.... "
“Ồ...." Trương Tâm Duyệt chỉ thuận miệng đáp một tiếng, cô ấy căn bản không để ở trong lòng, bởi vì cô ấy không tin.
Bầu không khí hiện trường vẫn rất hài hòa, cũng không có mâu thuẫn xung đột gì nhưng từ trong vài câu nói thì mẹ Lâm Phàm Phàm cũng biết được, lần này xem mắt e rằng không thành công rồi. Tuy rằng ngay từ đầu trong lòng bà hơi vướng mắc nhưng ngẫm lại thì cũng hiểu được. Chuyện xem mắt này đâu thể một lần mà thành công, đương nhiên phải đi xem mắt nhiều lần rồi.
Chủ đề trên bàn ăn đều xoay quanh mấy đứa nhỏ, thỉnh thoảng cũng sẽ nói đến vài chuyện phiếm khác.
Khi Lâm Phàm nghe Vương Minh Dương hỏi em gái người ta đang làm việc ở triển lãm xe hơi nào thì hắn cố ý đụng vào Vương Minh Dương một cái. Con mịa nó, đừng có khoe khoang chứ! Việc này không thành công rồi thì để nó kết thúc ở đây đi, đừng có gây chuyện. Nếu cha mẹ đối phương chèn ép cha mẹ hắn thì đương nhiên hắn không thể nhịn, nhất định sẽ áp chế lại. Nhưng hiện tại, cho dù trong lòng người ta có điều gì bất mãn thì ít nhất mặt ngoài người ta vẫn cho đủ mặt mũi. Một bữa tiệc tán gẫu rất vui vẻ, đến khi bữa tiệc chấm dứt thì đường ai nấy đi, không bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa.
Lúc này chị Trần mở miệng nói: "Tôi thấy chúng ta nên để bọn nhỏ trao đổi số điện thoại gì đó đi. Thế giới của người trẻ tuổi chúng ta sẽ không tham gia. Nếu như có thể thành thì tốt nhất, còn nếu như không thành thì cũng không sao. Chị Chu, chị thấy tôi nói có đúng không?"
Mẹ Lâm Phàm: "Ừm, đúng! Chúng ta cứ để bọn nhỏ nói chuyện trước. Nếu nói chuyện hợp ý thì không gì tốt bằng, loại chuyện này vốn dĩ không thể miễn cưỡng. Đứa nhỏ nhà tôi ấy mà, từ nhỏ đã hiểu chuyện, cũng không để chúng tôi phải quan tâm. Hiện tại lớn rồi, chuyện duy nhất khiến chúng tôi quan tâm chính là chuyện lớn của đời người này. Đợi đến khi chuyện này được giải quyết thì chúng tôi cũng có thể an tâm rồi.”
Chị Trần cười: “Thân làm cha mẹ đều giống nhau, đều quan tâm đến chuyện này.”
Lâm Phàm cười nói: " Mẹ, chuyện này không thể gấp! Hiện tại con vẫn chưa muốn kết hôn ngay. "
Mẹ Lâm Phàm trừng mắt một cái: "Con không vội nhưng mẹ và cha con có thể không vội sao?"
“Chị Chu, hiện tại người trẻ tuổi đều muốn ở bên ngoài chơi thêm vài năm nên kết hôn muộn, đã không còn có quan niệm như thời của chúng ta nữa. Khi đó nếu chúng ta đã hai mươi mấy tuổi mà vẫn chưa kết hôn thì đều bị coi là gái lỡ thì. Nhưng hiện tại ấy à, cũng phải ba mươi bốn tuổi mới kết hôn." Chị Trần cười nói.
Dương Đình Đình nói: "Mẹ, con mới 22 tuổi, mẹ cần gì phải thúc giục con như vậy chứ?"
Chị Trần cười cười : “Chị xem, bạn thân của con bé cũng có bạn trai rồi mà giờ con bé vẫn chưa có ai.”
Mẹ Lâm Phàm ở một bên nói."Tâm Duyệt xinh đẹp như vậy, bạn trai nhất định cũng rất có bản lĩnh.”
Trương Tâm Duyệt khiêm tốn cười nhưng vẻ mặt lại rất tự hào.
Dương Đình Đình xen vào nói: "Bạn trai Tâm Duyệt là diễn viên, lần trước Tâm Duyệt có dẫn cháu đi đoàn làm phim xem, quả thật trông rất đẹp trai.”
Đối với dân chúng bình thường mà nói, diễn viên là một điều gì đó rất tuyệt vời. Đó chính là người được lên TV nên chị Trần cũng rất tự hào, cảm giác những người mà con gái mình quen biết đều là người rất lợi hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận