Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 526: Hà Hiểu Minh quay đầu

Hồi lâu sau.
Hạ Hiểu Minh đi vào.
Ở nhà còn có bảo mẫu, bình thường cậu ta không muốn về nhà nên cũng không biết ở nhà vắng vẻ thế nào.
“Về rồi đó à?” Hà Thừa Hàn đang ngồi ở trên sô pha đọc báo.
“Vâng, cha! Cha còn đau đầu nữa không?” Hà Hiểu Minh vô thức hỏi, khi thấy đầu cha quấn một lớp băng gạc.
Hà Thừa Hàn sờ sờ đầu: “Không đau, hôm nay không chú ý bị đồ vật đụng phải, ăn cơm đi.”
Bảo mẫu mang đồ ăn đến, bà cũng hơi kinh ngạc.
Bà làm việc ở nhà họ Hà đã nhiều năm, quan hệ giữa hai cha con họ rất căng thẳng, so với những gia đình bình thường còn căng thẳng hơn nhiều.
Trước đây Hà Thừa Hàn hỏi thì cậu ta cũng chỉ đáp lại một tiếng “Vâng.” Vậy mà giờ còn biết quan tâm hỏi hang.
Hơn nữa mọi khi đều là Hà Thừa Hàn một mình ăn cơm, cậu ta đến hai giờ đêm mới trở về nhà.
Bây giờ thay đổi như vậy, bảo mẫu cũng thấy vui mừng, khẽ nở nụ cười.
Bà phát hiện đang có những điều nhỏ nhỏ dần dần thay đổi.
Trên bàn cơm.
Bầu không khí vẫn tĩnh lặng như trước.
Hà Hiểu Minh cúi đầu ăn cơm, cậu ta có nhiều lời muốn nói nhưng vẫn chưa dám mở lời, cậu ta không phải người cảm tính nên có nhiều chuyện không nói ra mà đem chôn giấu trong lòng.
Với tính cách của Hà Hiểu Minh thì khó mà mở miệng.
Nhưng giờ đây nút thắt trong lòng cậu ta đã được giải quyết, cậu ta đã hiểu ra mọi chuyện về cha mình, đồng thời vô cùng hối hận về hành vi của mình trong quá khứ.
Lúc này, Hà Hiểu Minh dường như đã nhịn rất lâu, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Cha…”
“Hả?” Hà Thừa Hàn ngẩng đầu.
Hà Hiểu Minh nói: “Cha, con chơi đủ rồi, con muốn làm việc chăm chỉ, con sẽ đến nhà máy và bắt đầu từ cơ bản, được không?”
Hà Thừa Hàn mỉm cười: “Cái gì? Con cũng biết chơi đủ rồi sao? Muốn làm việc? Không muốn cả ngày chơi bời lêu lổng nữa?”
“Cha, con xin lỗi…” Hà Hiểu Minh nói những lời này rất nhỏ, căn bản nghe không rõ.
“Con nói cái gì?” Hà Thừa Hàn hỏi lại.
Hà Hiểu Minh đương nhiên sẽ không nhắc lại: “Cha, con muốn đi, cha có cho hay không, nếu không con sẽ tự đi tìm nơi khác tìm việc.”
Hà Thừa Hàn nói: “Con không có bằng cấp, hơn nữa mới chỉ 18 tuổi thì nơi nào sẽ chấp nhận?”
Nếu là trước đây, Hà Hiểu MInh nhất định sẽ tức giận trực tiếp đập bàn rồi cãi lại, nhưng bây giờ, cậu ta không đáp lời nào mà chỉ cúi đầu ăn cơm.
Hà Thừa Hàn lại nói: “Nếu muốn đến làm thì ngày mai đến công ty đăng ký đi, hãy nhớ rằng bằng cấp chỉ là một cái chứng từ. Cha học cũng không nhiều, thế nhưng chỉ với hai bàn tay mà có thể nuôi dưỡng con được như vậy, là con trai của Hà Thừa Hàn cha tin rằng con cũng có thể làm được những gì cha đã làm. Nhưng mà đừng quên con cần phải học thêm, chỉ có nâng cao kiến thức thì con mới có thể có được chỗ đứng trong xã hội sau này.”
“Cha, con biết rồi…” Hà Hiểu Minh gật đầu đáp.
“Ăn cơm đi.”
Bữa ăn này Hà Thừa Hàn ăn rất thoải mái, thậm chí còn uống vài ly rượu, ông ta đã nghĩ đến cảnh này rất lâu, thật không ngờ hôm nay cuối cùng lại thành hiện thực.
Bảo mẫu ở bên cạnh nhìn cảnh này cũng vui vẻ thay cho họ.

Lâm Phàm đang nằm trên giường nghịch điện thoại thì có tin nhắn đến.
“Lâm đại sư, hôm nay tôi thật sự rất vui, cảm ơn anh rất nhiều, cuối cùng thì thằng nhóc này cũng tỉnh ngộ rồi.” Hà Thừa Hàn.
Lâm Phàm đọc tin nhắn, đây là lý do Hà tổng cảm thấy vui vẻ, đọc xong hắn nhắn lại:
“Được rồi, chuyện này coi như xong, sau này không nói nữa. Tôi đang chơi game, không rảnh tán gẫu, vậy nhé, tạm biệt.”

Khi Hà Thừa Hàn nhìn thấy tin nhắn này, ông ta cũng cảm thấy hơi bất lực vì không có ai để chia sẻ sự phấn khích trong lòng.
Về phần bọn người Vương Minh Dương thì không nên nói nhiều như vậy, tình huống cụ thể của chuyện này cũng không nên tiết lộ ra ngoài, càng ít người biết thì càng bí mật.
Dù sao chuyện này là do Lâm đại sư tự nghĩ ra chứ không có thật.
Nếu bị phát hiện cũng không biết phải xử lý ra sao.
Như vậy thì cứ để bí mật này giấu trong lòng mãi mãi.
Ngày hôm sau.
Dòng người trên phố Vân Lý ngày một đông, những chiếc bánh kếp đơn giản mà khiến người ta không cưỡng lại được.
Nếu may mắn thì mới có thể mua được, có người đầu cơ muốn thu mua bánh nhưng điều đó là không thể.
Dù tin hay không thì đó cũng là sự thật.
Khi làm xong chiếc bánh kếp cuối cùng, Lâm Phàm nằm đó nghỉ ngơi.
Lúc này Ngô Vân Cương chạy đến.
“Lâm đại sư, xin hãy giúp đỡ.” Ngô Vân Cương vì chuyện của Tôn Liên Dân mà lo lắng.
Lâm Phàm nhìn Ngô Vân Cương nói: “Ngồi xuống rồi nói chuyện.”
Ngô Vân Cương đến Thượng Hải, một là để cổ vũ Lâm Phàm khai trương cửa hàng, hai là thật sự tìm để nhờ vả. Tôn Liên Dân đã đắc tội Lâm đại sư nhưng dù sao ông ấy cũng là bạn của mình, không thể mặc kệ thấy chết không cứu, chỉ mong Lâm đại sư có thể thương tình chỉ bảo vài câu, giúp cứu vãn một chút.
“Lâm đại sư…” Ngô Vân Cương chuẩn bị tường thuật sự việc nhưng Lâm Phàm giơ tay lên, cắt ngang lời ông muốn nói.
“Tôi không cần biết chuyện của Tôn Liên Dân, tôi biết ông muốn giúp ông ta nhưng tôi không phải thần tiên, cũng không phải nhân vật cộm cán gì cả. Nếu ông ta muốn thay đổi chuyện này, chỉ có một cách duy nhất.” Lâm Phàm mở miệng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận