Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 754: Không cần, mua được rồi

Thật ra không phải cháu của ông Trịnh có chỗ nào khác thường, chỉ là có một chân bị lệch khớp thôi.
“Lão Lâm, đây là cháu nội tôi Tiểu Bảo, Tiểu Bảo mau chào chú đi.” Lão Trịnh cười ha hả rồi bế cháu trai lên khỏi xe lăn.
“Chú Lâm.” Tiểu Bảo mở to hai mắt, ngây thơ nói.
Lâm Phàm cười, sờ đầu Tiểu Bảo, “Ngoan.”
“Tú Phương, hôm nay có lão Lâm ở đây, bà chuẩn bị nhiều đồ ăn chút.” Lão Trịnh cười nói, hôm nay tâm trạng ông ta không tệ, những thứ ông ta muốn đều có được, nhất là bức tranh đó khiến ông ta cảm thấy mỹ mãn, so với tranh của Nguyệt Thu Cư Sĩ và Đào Thế Cương thì tốt hơn nhiều.
“Được, được.” Bạn già của ông Trịnh cười, người trẻ tuổi được bạn già của bà thích ít tới nỗi gần như là không có, mà người có thể ở lại ăn cơm cơ bản là không có ai.
Cho nên dù bà không biết người trẻ tuổi trước mặt này rốt cuộc thế nào, nhưng có thể làm cho lão Trịnh vui như thế thì bà cũng mừng.
Lâm Phàm xua tay, “Lão Trịnh, ăn cơm thì thôi đi, không cần phiền phức vậy đâu.”
“Phiền phức cái gì, ăn một bữa cơm sao gọi là phiền phức được? Hai chúng ta nói chuyện phiếm một lát, đợi lát nữa tôi gọi cho bọn họ, còn phải mang giấy chứng nhận của hiệp hội tới cho cậu nữa.” Lão Trịnh cười nói.
Lâm Phàm không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu, “Được, vậy tôi không khách sáo nha.”
Lão Trịnh lập tức bật cười: “Vậy mới đúng chứ.”
Sau khi bạn già của lão Trịnh nghe được thì bắt đầu bận rộn, mà Tiểu Bảo thì để lại đó cho lão Trịnh trông.
Lâm Phàm vẫn quan sát chân của Tiểu Bảo. Một chân của Tiểu Bảo giữa đùi và cẳng chân hơi cong vào trong, rất giống với bệnh ‘chân vòng kiềng’ bây giờ, có điều nghiêm trọng hơn, trực tiếp ảnh hưởng tới chuyện đi lại. Chân còn lại thì bình thường không có vấn đề gì.
Ông Trịnh phát hiện Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào chân của cháu mình thì mở miệng nói, “Đứa nhỏ này, haizz, lúc đẻ ra đã như này rồi, bác sĩ nói là dây thần kinh bên trong bị tổn hại. Nói cụ thể ra thì tôi cũng không rõ lắm, với trình độ chữa trị bây giờ thì khả năng thành công không lớn.”
Lâm Phàm khẽ gật đầu, tình trạng này đã kéo dài nhiều năm, dựa vào năng lực của ông Trịnh chắc chắn đã tìm bác sĩ giỏi nhất trên thế giới. Bây giờ vẫn còn thế này chắc chắn là không đảm bảo có thể chữa được, chứ không đã không kéo dài tới bây giờ.
“Lão Trịnh, tôi sờ thử nhé.” Lâm Phàm nói.
“Được thôi.” Ông Trịnh cũng không nghĩ nhiều, tình huống này vẫn hay xảy ra, ví dụ như lúc Nguyệt Thu Cư Sĩ hay Đào Thế Cương mới tới nhà làm khách lần đầu cũng có hỏi như vậy.
Chỉ khổ đứa nhỏ thôi.
Lâm Phàm sờ đùi Tiểu Bảo, còn sờ cả xương bánh chè. Trong lòng hắn dần nắm chắc nhưng bên ngoài lại như không có việc gì mà nói: “Lão Trịnh, tôi với Tiểu Vương ra ngoài mua chút đồ, lát nữa tôi sẽ quay lại nhé.”
“Mua gì cơ? Cứ để Tiểu Vương giúp cậu đi là được rồi.” Lão Trịnh cười nói.
“Không được đâu, cậu ta không biết, phải tôi đi mới được.” Lâm Phàm xua tay, chuyện này không nói ra thì tốt hơn.
Dù sao nói ra cũng chẳng có tác dụng gì, còn có thể khiến lão Trịnh khúc mắc trong lòng.
Người ta đã tìm bác sĩ tốt nhất thế giới rồi mà vẫn không chữa được, cậu còn trẻ vậy, lấy đâu ra bản lĩnh này? Cho nên tốt nhất là khiêm tốn thì hơn.
Tiểu Vương vẫn luôn đợi ở nhà, bây giờ Lâm Phàm muốn ra ngoài mua đồ thì anh ta lái xe tới.
“Lão Lâm, về sớm chút, đừng đi lâu quá đó.” Ông Trịnh dặn dò.
Lâm Phàm gật đầu, “Được, nhanh thôi, không lâu lắm đâu.”
Trong xe.
Tiểu Vương hỏi: “Lâm đại sư, giờ đi đâu?”
Lâm Phàm cười nói: “Tới tiệm thuốc trung y gần nhất ấy.”
Tiểu Vương gật đầu, cũng không hỏi nhiều mà lập tức lái xe. Tuy Lâm đại sư còn trẻ nhưng rất được Trịnh lão coi trọng, vì thế thái độ của anh ta với Lâm đại sư rất tôn kính, sẽ không vì tuổi tác mà khinh thường. Nếu Trịnh lão mà biết thì chỉ sợ sẽ cực kỳ thất vọng về anh ta.
“Ông già, Tiểu Lâm đâu rồi?”
Lão Trịnh nói: “Hắn với Tiểu Vương đi mua đồ chút về, bà cứ làm chuyện của bà đi, tôi phải liên hệ đám lão Đào mới được.”

Trong nội thành.
Tiểu Vương dừng xe lại: “Lâm đại sư, chính là tiệm phía trước.”
Lâm Phàm gật đầu: “Được, chờ tôi chút, tôi về nhanh thôi.”
“Không sao đâu, Lâm đại sư cứ từ từ xem, chỉ cần về trước giờ cơm trưa là được.” Tiểu Vương nói.
Sau khi nhìn Lâm đại sư đi vào trong tiệm thì trong lòng Tiểu Vương cũng suy nghĩ, anh ta không biết Lâm đại sư muốn tới tiệm thuốc đông y làm gì, cũng không nghĩ ra được nguyên nhân.
Trong tiệm thuốc.
Lâm Phàm nhìn mấy thứ trong quầy, trong đầu suy nghĩ tình trạng của Tiểu Bảo.
Tình trạng này có chút phức tạp, đương nhiên sự phức tạp này là dưới tình huống không có sức mạnh thần bí của bách khoa toàn thư, có được sức mạnh này rồi thì chuyện này căn bản không thành vấn đề.
Chỉ là thủ tục cần thiết có hơi phức tạp thôi.
“Ông chủ, phiền ông cho tôi mấy thứ này.” Sau khi Lâm Phàm suy nghĩ rõ ràng xong thì mở miệng nói.
“Được.”

Không bao lâu sau.
Lâm Phàm đi từ trong tiệm ra, trong tay trống không. Lúc hắn lên xe Tiểu Vương có nhìn, cũng không biết Lâm đại sư mua cái gì.
“Lâm đại sư, có phải anh không mua được đồ không, hay chúng ta đi chỗ khác nhé.” Tiểu Vương nhiệt tình nói.
Lâm Phàm cười xua tay: “Không cần đâu, mua được rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận