Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 387: Khách vào

Lâm Phàm cũng không nói gì nhiều vì lâu rồi mới gặp nhau, đương nhiên phải nói chuyện với nhau thật tốt. Bạch Kha mở chai rượu rót cho Lâm Phàm một ly.
“Phàm tử, cậu ở Thượng Hải thế nào?” Bạch Kha hỏi.
“Cũng được!” Lâm Phàm ăn một miếng đồ ăn sau đó hỏi: “Còn cậu thì sao?”
Bạch Kha nhún vai có chút bất lực: “Bây giờ không dễ làm ăn, áp lực cạnh tranh quá mạnh, có điều cũng đủ kiếm chút tiền sinh hoạt phí. Đúng rồi, nếm thử món ăn mình nấu xem như thế nào nào!”
Lâm Phàm cười, sau đó nhìn món súp tiết vịt đỏ rực trước mặt: “Món này là món sở trường nhất của dì lúc đó, hương vị rất ngon, để tôi xem xem cậu học được bao phần rồi!”
Gắp một đũa cho vào miệng, Bạch Kha nhìn Lâm Phàm vội vàng hỏi: “Thế nào?”
Lâm Phàm đặt đũa xuống, giơ mười ngón tay ra khi Bạch Kha nhìn thấy điều này thì nhất thời vui vẻ, nhưng Lâm Phàm lại rụt lại năm ngón tay sau đó lắc lắc trước mặt Bạch Kha.
Vẻ mặt Bạch Kha có chút bất lực, kéo dài giọng nói: “Năm phần thôi ư…”
Lâm Phàm cười: “Được rồi, thực ra cũng không tồi! Mình nhớ lúc trước ngay cả món thịt xào ớt xanh cậu cũng có thể xào cho khét. Bây giờ có thể làm được bàn đồ ăn như thế này đã rất ngầu rồi!”
Nghe được những lời khen ngợi này Bạch Kha nhất thời cười nói: “Đương nhiên là vậy rồi, mình là dùng tâm để học đó! Tay nghề chắc chắn phải tiến bộ hơn trước chứ!”
“Nào! Chúng ta uống một ly!”
Tiểu Yến ngồi bên cạnh, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười, cẩn thận lắng nghe nhưng không xen vào. Khi nghe thấy chuyện cười cũng sẽ nói vào một vài câu.
Hai người tán gẫu cũng chỉ là nói những điều thú vị thời cấp ba, đem chuyện đã từng trải qua tóm lược lại, cũng là để làm cho người ta vui vẻ. Khi nói đến chuyện trước kia trốn học Lâm Phàm cũng cười nói: “Năm đó mình không có thi tiếng anh là bởi trình độ đã cao rồi!”
Bạch Kha cười: “Phét! Cứ bóc phét đi!”
Lúc này có một vị khách đến.
Tiểu Yến lập tức đứng dậy, bắt đầu tiếp đãi, mà trong số những vị khách đến, có một người phụ nữ nhìn môi trường bên trong quán thì khẽ nhíu mày: “Chúng ta thực sự ăn ở quán này sao? Hay là đổi chỗ khác?”
Người đàn ông trung niên: “Ăn ở quán này đi! Những quán khác đều chật ních, còn không biết phải đợi đến bao giờ nữa! Tiện thì ăn ở đây luôn đi!”
Tiểu Yến đứng bên cạnh, trên mặt vẫn giữ được nét cười, mặc dù bây giờ khách hàng đang trao đổi xem là có ăn ở đây hay không, tạm thời họ vẫn chưa chốt.
Khoảng thời gian tốt nhất để quán cơm kinh doanh chính là buổi trưa và buổi tối.
Bây giờ đã sắp bảy rưỡi rồi, mới có bàn khách đầu tiên. Ở con đường ăn uống này, như vậy cũng là cực kỳ thảm rồi.
Cuối cùng, khách hàng cũng đồng ý ăn ở đây. Bởi vì là bốn người một bàn không đủ chỗ nên sau đó phải ghép hai bàn làm một, sáu người vừa đủ chỗ.
Lâm Phàm nhìn Bạch Kha: “Mình không sao, cậu cứ làm việc của cậu trước đi!”
Bạch Kha gật gật đầu: “Được! Vậy đợi mình một chút, nhanh thôi!”
Lâm Phàm nhìn thời gian, khoảng thời gian thế này việc kinh doanh đúng thật là có chút thê thảm. Sau đó hắn nhìn dòng người bên đường, vẫn có không ít người dân, nhưng căn bản không mấy người trong số họ chú ý đến quán ăn này. Có nhiều người dân chủ yếu đi đến các quán ăn gần đó có trang trí đẹp và món ăn đặc sắc.
Bây giờ ăn uống thiên về những thanh niên trẻ tuổi nhiều hơn, hơn nữa những quán ăn đặc sắc kia cũng được tầng lớp này ghé thăm nhiều hơn.
Về phần quán cơm nhỏ có chút cũ kỹ này, đương nhiên không phải là lựa chọn đầu tiên của bọn họ.
Lâm Phàm ngồi một mình ăn đồ ăn, bây giờ hắn không vội, mở quán cơm sợ nhất chính là không có khách, mà hiện tại vẫn có khách thì cũng không tệ rồi.
Có điều đối với tay nghề của Bạch Kha, nói sao bây giờ? Chính là những món ăn gia đình, không có gì đặc sắc cũng không có chỗ nào khiến người ta kinh ngạc.
Tay nghề là một vấn đề ngoài ra còn có vấn là khác chính là cửa hàng.
Tay nghề không đạt đến mức khiến người ta lưu luyến không quên thì phối cảnh trong cửa hàng ít ra cũng phải được chú trọng.Nếu như tay nghề khiến người khác ấn tượng thì cho dù là đặt một cái bàn bên ngoài cũng có người tới tranh nhau.
Rất nhanh, món ăn đã lên bàn, những vị khách ngồi ở bàn kia cũng bắt đầu ăn cơm, Tiểu Yến cũng hoàn toàn bận rộn.
Không lâu sau, lại có thêm khách vào.
Lâm Phàm trong lòng cảm thấy cũng không tệ, xem ra việc làm ăn của Bạch Kha cũng không tệ lắm, chỉ là khách hàng đến có chút muộn mà thôi.
Thấy lại có khách đến thì nụ cười trên mặt của Tiểu Yến càng thêm tươi. Suy cho cùng làm ăn tốt thì ai mà không vui chứ! Nhưng dần dần khách hàng ngồi hai bàn bắt đầu thúc giục.
“Phục vụ, có thể mang đồ ăn lên chưa? Đã ngồi đợi hai chục phút rồi mới đem lên cho chúng tôi hai món! Chậm quá đi thôi! Thực sự không được thì giúp chúng tôi hủy món, chúng tôi đổi sang nhà khác!” Bàn khách đầu tiên thúc giục.
Tiểu Yến lập tức bước lên: “Thật ngại quá! Những món ăn này đều là đồ ăn tươi mới nên cần phải làm sạch, vậy nên mới chậm một chút! Để tôi ra sau bếp giục một chút nhé!”
“Vậy thì nhanh đi!”
Sau khi Tiểu Yến đi vào những vị khách kia có chút than phiền.
“Tôi đã bảo đổi quán rồi mà, quán này lên đồ ăn chậm chết đi được! Hơn nữa khẩu vị cũng bình thường, thịt xào ớt xanh này có chút mặn…”
“Chấp nhận ăn một chút đi! Đợi chút nữa họ mang đồ ăn và canh lên thì hủy những món còn lại. Ăn chút cơm lấp đầy bụng trước đã tí còn phải đi đường nữa!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận