Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1128: Ghé công ty Ngô Vân Cương

Đối với phương diện Quốc họa hắn thực sự không có chút hứng thú nào, cũng không biết tại sao đám người lão Trịnh lại vì một bức tranh mà kích động thành bộ dạng này, nhưng nghĩ lại thì hắn có thể hiểu được. Những người trẻ tuổi khi chơi game mà nhận được một trang bị cực phẩm đã có thể vui vẻ cả ngày, hoàn toàn mê muội ở trong đó, cho nên hắn cũng có thể hiểu được tình cảnh của đám người lão Trịnh này.
Đối với bọn họ mà nói Lâm Phàm chỉ có một ý tưởng.
Vui vẻ là được rồi.
Lần này đến thủ đô, vẽ tranh không quan trọng, chủ yếu là hoàn thành nhiệm vụ của trang kiến thức mười lăm.
Dù sao thì nếu bỏ lỡ lần này thì phải đợi lần sau tận ba năm nữa lận.
Sau khi hắn rời khỏi hiệp hội Quốc họa không lâu, một đám lão làng vẫn ở đó thảo luận về Quốc họa, thực sự không có ý nghĩa lắm. Hơn nữa rõ ràng bọn họ không muốn nói chuyện, chỉ là lẳng lặng đứng ở đó để xem bức tranh.
Mỗi lần nhìn vào bức ‘Thanh Minh Thượng Hà Đồ’ đều mang lại cho bọn họ một cảm giác rung động.
Đến thủ đô nhiều lần, nhưng hắn chưa lần nào đi dạo thật tốt cả.
Đinh đinh.
Không ngờ Ngô Vân Cương lại gọi điện thoại đến, ngay khi điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia lập tức truyền đến nụ cười vui vẻ của Ngô Vân Cương.
“Lâm đại sư, anh đến thủ đô sao không nói cho tôi biết một tiếng, nếu không phải Minh Dương gọi điện thoại thông báo tôi cũng không biết anh đến đây.” Ngô Vân Cương luôn ở thủ đô, thỉnh thoảng đến Thượng Hải cũng là vì công việc, hơn nữa mỗi lần đến thượng Hải đều tự mình đến gặp Lâm Phàm.
“Ngô tổng, ông là người bận rộn, tôi đến thủ đô cũng chỉ là đi chơi, làm sao dám quấy rầy ông chứ.” Lâm Phàm cười nói.
“Ai nha, Lâm đại sư, vậy là anh xem thường tôi rồi. Anh đến thủ đô mà tôi không chiêu đãi, nếu chuyện này để Minh Dương biết được anh ta sẽ mắng tôi chết mất, bây giờ anh đang ở đâu tôi sẽ tới đón.” Ngô Vân Cương mở miệng hỏi.
Lâm Phàm có chút do dự: “Không cần phải đến đón, tôi đến chỗ ông, đúng lúc đến xem công ty của ông luôn.”
Ngô Văn Cương vừa nghe lập tức vui vẻ nói: “Được rồi, được rồi, vậy tôi ở đây đợi Lâm đại sư.”
Tắt điện thoại.
Dù sao cũng không có chuyện gì, vậy qua xem một chút.
Gọi xe, tầm khoảng nửa giờ thì hắn đến chỗ hẹn.
Ở thủ đô, giá trị thực sự của Ngô Vân Cương không đủ cao nhưng cũng không kém, có thể coi là một doanh nhân nổi tiếng.
Sau khi Ngô Vân Cương nói chuyện qua điện thoại với Lâm đại sư xong thì nhanh chóng chạy đến sảnh ở tầng một để đợi. Nhân viên ở quầy lễ tân thấy tổng giám đốc đến thì bị dọa sợ đến mới không dám chơi điện thoại, rất chăm chú làm việc.
Nhưng mọi người cũng có chút nghi hoặc, sau khi tổng giám đốc xuống vẫn luôn đứng ở cửa ra vào, chẳng lẽ là đang đợi ai sao?
Thế nhưng họ cũng không nhận được tin tức là có nhân vật lớn nào đến đây cả.
Mặc kệ là việc gì, bây giờ các cô chỉ có thể thành thật, nếu có hành động nhỏ nào bị tổng giám đốc nhìn thấy nhất định sẽ là bi kịch.
Lúc này, Ngô Vân Cương vừa nhìn trái vừa nhìn phải, hai mắt đột nhiên sáng lên, nở nụ cười đi lên: “Lâm đại sư...”
Lập Phàm đi từ trong taxi ra, liếc mắt đã nhìn thấy Ngô Vân Cương, lập tức cười nói: “Ngô tổng, còn để ông tự mình xuống tiếp tôi, thật là ngại quá mà.”
“Đâu có, đâu có, Lâm đại sư đến công ty của tôi là vinh hạnh của tôi. Đi, chúng ta đi lên trên nói chuyện, dạo này ở đây tôi bận rộn nhiều việc nên không có thời gian đến Thượng Hải.” Nụ cười trên mặt Ngô Vân Cương rất sáng lạn.
Kể từ chuyện lần trước, chuyện hợp tác giữa ông ta và Minh Dương cũng được bật đèn xanh, không gặp bất kỳ trở ngại nào ở thủ đô.
Mặc dù Lâm đại sư chưa nói nhưng ông ta biết rõ, chính Lâm đại sư là nguyên nhân khiến đám người kia không dám làm khó dễ bọn họ nữa.
Các nhân viên nữ ở trong đại sảnh nhìn thấy tổng giám đốc cười cười nói nói với một người thanh niên, trong lòng cũng đang suy nghĩ, người thanh niên này có thể là ai? Địa vị thế này cũng quá lớn rồi.
Văn phòng.
Ngô Vân Cương vừa bảo thư ký đi chuẩn bị trà: “Lâm đại sư, anh nhìn thấy chỗ tôi như thế nào?”
Lâm Phàm nhìn xung quanh văn phòng một lượt, ngay khi nhìn sang Ngô Vân Cương trong lòng hắn trùng xuống, nói thẳng là không có khả năng nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Không tệ, rất tốt. Hơn nữa tôi thấy sắc mặt ông cũng không tồi, vận may rất tốt, xem ra vừa mới đàm phán thành công một số vụ làm ăn lớn nhỉ?”
Ngô Vân Cương sững sờ sau đó phá lên cười: “Không hổ danh là Lâm đại sư, chuyện này cũng có thể nhìn ra nhưng vẫn chưa thành công.”
Lâm Phàm phất tay: “Tôi thấy có thể thành.”
Nếu như người khác nói những lời này, Ngô Vân Cương nhất định sẽ lịch sự đáp lại, nhưng lời này lại phát ra từ miệng Lâm đại sư, tình huống này không phải là chuyện tầm thường.
Lâm đại sư là ai? Người khác không biết nhưng ông ta còn có thể không biết sao?
Đây chính là lời vàng miệng ngọc, lời nói ra tất nhiên rất chuẩn, nói gì thì chính là cái đó, rất lợi hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận