Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 460: Tìm được một nhóm tình nguyện viên

Lâm Phàm nhận ra ánh mắt mọi người nhìn về phía mình có chút không đúng. Ánh mắt này cũng quá thẳng thắn, dường như là muốn nhìn thấu hắn.
Đột nhiên.
Ồn ào
Tiếng thán phục vang lên.
"Chuẩn! Quá chuẩn!"
"Mẹ kiếp! Làm sao mà nhìn ra hay vậy?"
"Làm sao mà anh biết chuyện phiền não gần đây của tôi vậy? Chuyện này tôi không hề nói cho ai cả."
Kim Vân Dân: “Làm sao anh lại có thể biết gần đây tôi đầu tư thất bại, lỗ mấy chục triệu vậy? Chuyện này tôi còn chưa nói ra mà!”
Người đẹp lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Lâm Phàm đã quen với những tiếng thán phục này, sau đó khoát tay: “Được rồi! Được rồi! Không nói nữa! Nói ra chuyện không vui của mọi người là lỗi của tôi, chúng ta có thể nói chuyện khác.”
Hắn không phải cố ý vạch trần những chuyện đó mà là do hắn nhịn không được mà muốn thể hiện chút mà thôi.
Đương nhiên đây cũng chỉ là thủ đoạn mà thôi, không được coi là gì cả.
Mọi người nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Phàm nhưng trong lòng bọn họ lại không bình tĩnh được.
Ai nấy đều vây quanh Lâm Phàm, sau đó mở miệng hỏi thăm.
“Lâm đại sư! Cậu giúp tôi xem một chút, bây giờ tôi nên làm cái gì không?
"Tình huống này của anh đã xảy ra rồi thì còn xem cái gì nữa? Lâm đại sư, hay là anh giúp tôi xem một chút, với tình huống này thì sau này tôi nên làm cái gì bây giờ?"
"Mấy người đừng ầm ĩ nữa! Không phải ban đầu mấy người đều không tin sao? Bây giờ lại tin cái gì chứ?Lâm đại sư, tôi là em gái anh Minh Dương quan tâm nhất, anh xem giúp tôi một chút đi!"
......
Mọi người vây quanh Lâm Phàm, anh một câu, tôi một câu, điều này làm hắn rất bất đắc dĩ.
Lâm Phàm xua tay nói: “Mọi người bình tĩnh! Không có chuyện gì cả! Không tính được!”
Ý này rất rõ ràng, chính là mọi người không nên tin, căn bản là không có gì cả.
Nhưng đối với mọi người mà nói, việc này không thể không tin. Hiện tại bọn họ đã bắt đầu hiểu được lời của anh Minh Dương là có ý gì.
Nhất là câu nói kia của anh Minh Dương ‘Nếu ai may mắn được huynh đệ của tôi chỉ bảo hai câu thì người đó quá may mắn.’
Ban đầu bọn họ không tin điều này, nhưng bây giờ thì bọn họ tin rồi.
Đây hoàn toàn chính là thần tiên sống mà!
Quả thực chuẩn không cần chỉnh.
"Tôi biết anh là ai rồi!"
Đột nhiên một em gái thở dài nói.
"Anh chính là Lâm đại sư ở phố Vân Lý. Tôi đã thấy tin tức của anh trên weibo nhưng vẫn không coi là thật, không nghĩ tới anh thật sự là đại sư."
Lời nói của em gái này làm những người khác nghi ngờ, phố Vân Lý cái gì? Lâm đại sư cái gì?
Bọn họ không phải không xem Weibo nhưng lại không quan tâm đến những tin tức này.
Em gái kia giống như phát hiện ra đại lục mới, nói: “Lâm đại sư ở phố Vân Lý, bói toán rất lợi hại, chỉ là cần phải xếp hàng.”
Lâm Phàm cười nói: “Coi bói chỉ là nghề phụ, bây giờ bán bánh kếp mới là nghề chính, thỉnh thoảng sẽ đến viện phúc lợi trẻ em làm tình nguyện viên mà thôi.”
Em gái kia lại than thở, sau đó lập tức mở điện thoại di động ra, cẩn thận xem tin tức trên Weibo: “Tôi biết bây giờ coi bói chỉ là nghề phụ của Lâm đại sư, nghề chính là bán bánh kếp. Trên Weibo nói bánh kếp của Lâm đại sư ngàn vàng khó cầu, mỗi ngày chỉ bán mười phần, rất khó mua được.”
Lâm Phàm ngồi ở chỗ đó, rất bình tĩnh. Hắn chậm rãi uống một ngụm đồ uống, hơi khiêm tốn nói: “Những thứ này đều là mọi người tâng bốc cả! Mỗi ngày cũng chỉ có mấy trăm người xếp hàng mà thôi, cũng không tính là quá khó mua.”
Mọi người lại ồ lên.
Bán bánh kếp mà có đến mấy trăm người xếp hàng, chuyện này cũng quá kinh khủng rồi.
Vào giờ khắc này, mọi người nhìn thẳng Lâm Phàm, hiện tại bọn họ mới hiểu được thì ra người ngồi ở trước mặt bọn họ thật sự là đại thần. Chỉ là bọn họ không biết anh Minh Dương làm thế nào mà quen biết được vị đại thần này, nếu như bọn họ sớm biết thì nhất định sẽ theo đuổi nhiệt tình.
Chu Châu không kịp chờ đợi mà mở miệng nói: “Đại sư! Lúc trước anh nói tôi phải tiết chế, anh có thể giúp tôi xem một chút hay không?”
“Đại sư, anh nói trong nhà của tôi có vấn đề, anh nói tôi nên làm cái gì bây giờ?”
"Đại sư, tôi làm ăn thua lỗ nhiều như vậy, không biết có còn cách nào để có lợi nhuận không? Khi nào tôi sẽ may mắn hơn?”
Mọi người mồm năm miệng mười hỏi, ai nấy đều vội vàng muốn biết.
Lâm Phàm rất bình tĩnh, hắn lại vui vẻ uống một ngụm đồ uống. Sau đó nhìn về phía mọi người, hỏi một câu khiến vẻ mặt của mọi người đầy vẻ nghi ngờ: “Mọi người có thích làm tình nguyện viên không?”
Vấn đề này làm mọi người sửng sốt, hắn hỏi chuyện tình nguyện viên này làm gì?
Lấy thân phận này của bọn họ, bình thường khi muốn tạo danh tiếng tốt cũng sẽ không làm tình nguyện viên mà sẽ quyên góp chút tiền, ví dụ như mấy trăm ngàn hoặc là mấy trăm vạn.
Tất nhiên tất cả những điều này cũng phải xem tình hình.
Nhưng bây giờ Lâm đại sư hỏi vấn đề như vậy thì bọn họ làm sao có thể từ chối được cơ chứ?
"Thích! Thật sự rất thích! Bình thường tôi hay quyên góp tiền."
"Trước kia tôi chưa từng làm tình nguyện viên nhưng sau này nhất định tôi sẽ làm nhiều hơn. Loại chuyện có ý nghĩa này quả thật là nên làm nhiều hơn."
Ừng ực!
Bạn cần đăng nhập để bình luận