Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 954: Trông như phân gà

Sau bữa tiệc.
Lâm Phàm không ở cùng một chỗ với đám Trâu Thiên Phúc, mà rời khỏi đó.
Hắn và Trâu Thiên Phúc còn chưa đến mức thân lắm, hiện tại cũng chỉ là gật đầu, coi như quen biết.
Dưới tầng.
Đôi mắt linh động của Trần Vận Y nhìn chằm chằm Lâm Phàm: "Lâm đại sư, cám ơn anh rất nhiều."
Lâm Phàm xua tay cười nói: "Không cần cảm ơn, đây là chuyện nhỏ, sau này các cô có tính toán gì không?"
Hai người liếc nhau, thật sự họ chưa nghĩ tới sau này nên làm gì. Ước mơ của các cô chính là trở thành minh tinh, bây giờ đã hủy hợp đồng với Hà tổng, khôi phục tự do nhưng lại cảm thấy bấp bênh trong ngành này.
Dù sao chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến các cô, nếu như không có Lâm đại sư, hậu quả có thể không tưởng tượng nổi.
"Tạm thời chưa nghĩ tới, chúng tôi định xem trước đã.” Trần Vận Y nói.
Lâm Phàm do dự một lát rồi nói: "Như vậy đi, hai người đi theo tôi, đúng lúc tôi quen biết một người. Hai người đến công ty của anh ta, không dám cam đoan với các cô nhưng ít nhất sẽ không phát sinh loại chuyện này nữa, có hứng thú không?"
Hai người tràn ngập hy vọng, sau đó nở nụ cười: "Có hứng thú."
"Vậy lên xe đi, tôi dẫn các cô đi làm quen." Lâm Phàm chuẩn bị giới thiệu hai người cho Vương Minh Dương. Ít nhất ở trong tay Vương Minh Dương sẽ không gặp phải loại chuyện này nữa. Hơn nữa đồ tốt không để chảy ra ngoài, tiềm lực tương lai của hai người này rất cao, bồi dưỡng tốt cũng có thể trở thành trụ cột.
Việc mua bán này thật sự có lợi.
Tập đoàn Đông Hán.
Trần Vận Y nhìn kiến trúc trước mặt, kinh ngạc nói: "Lâm đại sư, sao chúng ta lại đến đây?"
Lâm Phàm cười nói: "Đương nhiên là giới thiệu ông chủ mới cho các cô rồi. Ông chủ ở đây và tôi là anh em tốt, rất đáng tin cậy, sẽ không bán các cô đi đâu."
Lạc Đan khoa trương nói: "Đây chính là tập đoàn Đông Hán đấy. Tôi biết công ty giải trí này có thể nói là tốt nhất ở đây, nhất là Ngô Kỳ Nguyệt của bọn họ mới ra mắt nhưng vô cùng nổi tiếng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy người mới debut mà lại nổi nhanh đến vậy."
Lâm Phàm: "Chúng ta vào đi."
Quan hệ giữa hắn và Vương Minh Dương làm gì có ai ở chỗ này mà không biết cho nên đi vào đương nhiên không hề có trở ngại, nhân viên lễ tân cũng rất cung kính.
Trong văn phòng.
Vương Minh Dương đang xem tin tức. Lúc nhìn huynh đệ nhà mình đến công ty thì bỗng lộ ra nụ cười vui vẻ: "Hôm nay nghĩ như thế nào lại tới tìm tôi vậy?"
Lâm Phàm ngồi thẳng trên bàn làm việc: "Thế nào? Cho anh một bất ngờ không được sao? Giới thiệu cho anh hai hạt giống tốt."
Vương Minh Dương đánh giá Trần Vận Y và Lạc Đan, gật đầu: "Không tệ, không tệ.” Sau đó cười đê tiện nói: "Không phải là anh dính hoa cỏ bên ngoài rồi mang đến chỗ tôi để bao dưỡng đấy chứ?"
Trước mặt hai cô em gái này lại đùa giỡn như vậy khiến Trần Vận Y và Lạc Đan ngại ngùng cúi đầu, rõ ràng là rất xấu hổ.
Lâm Phàm cười mắng: "Nói nhảm cái gì vậy, tôi nghiêm túc đấy."
"Nói đùa thôi, các cô đừng để ý." Vương Minh Dương cười ha hả nói: "Anh giới thiệu thì tôi đương nhiên tin tưởng, chắc chắn tôi sẽ coi như người của mình để bồi dưỡng thật tốt."
Sau khi trò chuyện một lúc, chuyện cũng đã bàn bạc xong.
Trần Vận Y và Lạc Đan đi theo nhân viên đi ký hợp đồng.
Lâm Phàm lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, ném lên bàn: "Trả anh xe."
Vương Minh Dương không hiểu lắm: "Làm sao vậy? Không thích à? Vậy đổi một chiếc khác?"
"Không phải, thích thì có thích nhưng chiếc xe này bị tôi làm hỏng nữa rồi." Lâm Phàm nói.
Vương Minh Dương sửng sốt: "Cái gì? Bị hỏng rồi? Cái này hỏng như thế nào, hình như còn chưa đến hai ngày."
Lâm Phàm nhún vai, rất bất đắc dĩ nói: "Cái này có thể trách ai đây. Gần đây tôi nghiện luyện đan, nhưng cứ nổ lò mãi. Không cẩn thận lan đến chiếc xe này. Ôi, cũng là hết cách rồi.”
"Mẹ nó, cậu là tên cuồng ma phá xe à? Chưa đầy hai ngày, hai trăm vạn đã bị cậu chơi hỏng luôn. Nhưng thôi không sao, ai bảo anh đây có tài năng lớn mạnh cơ chứ. Cái khác không nói chứ xe thì rất nhiều, đợi lát nữa tôi sẽ bảo người lái đến cho cậu một chiếc xe." Vương Minh Dương vỗ ngực, mọi chuyện đều để anh ta lo liệu.
Lâm Phàm cảm động vỗ bả vai Vương Minh Dương: "Trong con đường luyện đan của tôi, anh là người ủng hộ tôi nhất đấy. Cái khác không nói, hôm nay nếu không cho anh chút lợi ích e rằng anh cũng cho tôi là đang chơi trò mất trí gì đó. Đây là đan dược tôi khắc khổ luyện chế ra, tuy rằng không phải là sản phẩm hoàn mỹ nhưng cũng là bảo vật vô giá, không phải có tiền là mua được đâu nha."
Vương Minh Dương nhìn Lâm Phàm, lại nhìn viên đan dược màu trắng kia, khinh bỉ nói: "Má ơi, nhìn gì thấy ghê vậy, trông như là phân gà vậy."
Lâm Phàm: "...."
"Mẹ kiếp, anh không cần thì thôi, vậy mà dám vũ nhục kết tinh tâm huyết của tôi. Không cho anh nữa, tôi cho người khác." Lâm Phàm thu lại đan dược. Tên này chẳng có ánh mắt thưởng thức gì cả, hắn có thứ tốt là nghĩ đến đối phương trước tiên, thế mà bây giờ anh ta lại bảo đan dược của mình giống như phân gà.
Nhưng hắn cũng thừa nhận, tuy rằng màu sắc này là màu trắng nhưng cũng xen lẫn một chút màu vàng, thật sự là hơi giống phân gà.
Nhưng cũng không thể nói thẳng ra như vậy được.
Thật đau lòng, đau lòng quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận