Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 647: Thả làm gì, cứ để như vậy

Triệu Minh Thanh kinh ngạc nhìn Lâm Phàm lắc đầu đáp: “Tôi không biết.”
Lâm Phàm cười nói: “Ông muốn biết sao? Nhưng tôi sẽ không nói cho ông biết đâu, trước tiên chữa bệnh cho ông đã. Thế nhưng ông phải nhớ cho kỹ giữa chúng ta còn có một giao dịch, ông cũng đừng có mà nuốt lời đấy.”
Ông lão mặc đồ trắng kia lúc này đang muốn báo cảnh sát, thế nhưng lại bị Triệu Minh Thanh ra hiệu ngăn cản. Ngay lúc này, Triệu Minh Thanh có cảm giác tên thanh niên này dường như là người có năng lực.
Người đẹp ở bên cạnh toàn thân không thể nhúc nhích, trong ánh mắt lóe ra vẻ hoảng sợ giống như nhìn thấy ma vậy.
Đến lúc này, Lâm Phàm cảm thấy mình rốt cuộc cũng có thể an tâm chữa bệnh.
Triệu Minh Thanh hơi cúi đầu nhìn ngân châm trên người, nói: “Cậu nhóc, mấy huyệt đạo này hình như không liên quan đến phổi đúng không, vậy vì sao phải thi châm ở những chỗ này?”
“Cậu nhóc....”
“Cậu nhóc....”
Lâm Phàm cúi đầu bận rộn, ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói.. Đồng thời, sức mạnh hỗ trợ thần bí của bách khoa toàn thư cũng bắt đầu phát huy tác dụng. Nếu như không có nó mà chỉ dựa vào châm cứu để trị bệnh phổi của ông lão này, e là phải cần thêm một khoảng thời gian rất dài. Hiện tại đã có sự hỗ trợ thần bí của bách khoa toàn thư, ngược lại trong thời gian rất ngắn có thể loại bỏ vấn đề này.
Nhưng chỉ một lần này cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn, mà sau đó cần phải trị liệu thêm bằng thuốc Trung Y. Thế nhưng đối với Lâm Phàm mà nói tất cả mấy cái này đều là chuyện nhỏ không có gì là tâm bệnh.
“Có thoải mái không?.” Lâm Phàm hỏi.
Triệu Minh Thanh gật đầu đáp: “Thoải mái.”
Lâm Phàm cười nói: “Tôi đã nói rồi, ông còn không tin, thật sự là... haizz!.”
Nhìn thủ pháp trị liệu của Lâm Phàm, Triệu Minh Thanh trong lòng cũng tự nhủ, rốt cuộc đây là do nguyên nhân gì tạo thành? Sự hiểu biết của chính ông về Trung Y cũng coi như là sâu sắc, nhưng giờ đây ông phát hiện ra một điều là dường như mình không hiểu bất cứ điều gì.
Vào lúc này, cái cách mà ông nhìn Lâm Phàm đều có chút thay đổi.
Tuy nhiên lúc này đây, Lâm Phàm khẽ cau mày khó chịu, hắn luôn có cảm giác ở sau lưng mình dường như có một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cái mông của hắn, ánh mắt này có chút tà ác.
Cô gái mặc đồ thể thao màu trắng nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm với ánh mắt đầy giận dữ, hận không thể giẫm nát cái tên này dưới chân cô.
Trong lòng Lâm Phàm rất bình tĩnh không chút gợn sóng, em gái này hình như rất hiếu sắc, nếu không vì sao lại cứ nhìn chằm chằm cái mông của hắn, chẳng lẽ là muốn làm chuyện gì đó phi pháp hay sao?
Nhưng trong đầu của hắn giờ đây chỉ có suy nghĩ lớn nhất đó chính là làm sao chữa khỏi bệnh cho Triệu Minh Thanh càng sớm càng tốt. Tình huống đặc biệt thủ đoạn cũng phi thường, vì để danh chính ngôn thuận có được giấy phép hành nghề, nhất định hắn phải khiến cho Triệu Minh Thanh tâm phục khẩu phục, bằng không nhiệm vụ e rằng rất khó để hoàn thành.
“Đại sư, có thể cởi trói cho tôi được không, tôi cam đoan không làm gì ảnh hưởng tới cậu.” Triệu Minh Thanh giờ phút này đã hiểu ra, không ngờ là bản thân lại gặp được một vị đại sư chân chính. Mặc dù vị đại sư trước mắt này tuổi còn rất trẻ nhưng có đôi lúc không thể dùng cái nhìn thông thường mà nhận xét mọi thứ. Có thể thấy thủ pháp của vị đại sư trẻ tuổi này rất huyền diệu, bản thân ông xem mà không hiểu, nhưng ông thực sự cảm nhận được cơ thể của mình đã có chút thay đổi, rõ ràng là đang tiến triển ngày càng tốt hơn.
Lúc này Lâm Phàm cũng không biết tâm tình Triệu Minh Thanh đang kích động đến cỡ nào. Trung Y chính là tinh hoa của đất nước, thế nhưng cho đến ngày nay chỉ còn lưu truyền lại vài cuốn sách cổ và đều bị tổn hại nghiêm trọng. Trung Y đối với bọn họ mà nói, giống như là người muốn qua sông phải tự mò mẫm từng hòn đá, chậm rãi nghiên cứu. Đặc biệt là trình độ y học hiện đại ngày nay càng cao siêu, bất luận là bệnh tình nào đi chăng nữa thì chỉ cần thông qua xét nghiệm một chút là có thể xác định được.
Trung Y của bọn đã có chút lạc hậu rồi.
“Thả ra làm gì, cứ để như vậy.” Lâm Phàm lấy Triệu Minh Thanh ra làm thí nghiệm, nhưng điều làm hắn ngạc nhiên chính là năng lực của hắn không ngờ lại lợi hại như vậy. Nhất là khi có thêm sự hỗ trợ thần bí của bách khoa toàn thư, hiệu quả mang lại đúng là càng thêm huyền diệu vô cùng. Cơ thể Triệu Minh Thanh rõ ràng đã xảy ra thay đổi rất lớn.
Lúc này, ông lão đứng ở đằng xa đi tới trước mặt hai người, nghi hoặc hỏi: “Chàng trai, bệnh cũ của ông Triệu thật sự có thể chữa khỏi được sao?
Lâm Phàm liếc nhìn ông lão, thoáng chút ghét bỏ nói: “Xin ông hãy gọi tôi là đại sư.”
Ông lão sững sờ, cũng không kịp phản ứng lại. Mà cô gái tạm thời không thể cử động và nói chuyện kia, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh bỉ. Cái gì mà đại sư, đại sư em gái anh.
Triệu Minh Thanh đã bị Lâm Phàm làm cho rung động, ông cống hiến cả cuộc đời này cho Trung Y. Mà cũng chính vì nhờ vào Trung Y mà ông có được địa vị và thân phận như bây giờ, lúc này đây ông thừa nhận: “Ông Mộ, đây mới thật sự là đại sư đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận