Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 348: Lâm đại sư tự mình xuống bếp

Trọng tổng nói thêm: “Lâm đại sư! Lần trước sau khi trở về, tôi đã họp lại với người của bộ phận kỹ thuật. Dự kiến ba tháng sau sẽ tiến hành ra mắt các sản phẩm đã nâng cấp. Lần này tôi gọi điện thoại tới, chính là muốn xin Lâm đại sư cho một cái hẹn trước. Nếu có thời gian, không biết có thể mời anh làm người phát ngôn của Cửa điện tử Đế Hổ được hay không. Hơn nửa, anh yên tâm đi, phí phát ngôn này tuyệt đối có thể khiến anh hài lòng.”
“Anh xem, có người mời rồi nha.” Lâm Phàm nhìn Vương Minh Dương, sau đó nói: “Trọng tổng! Có thể để cho tôi suy nghĩ thật kỹ việc này một chút không? Dù sao tôi cũng không phải minh tinh, cũng không có kinh nghiệm làm người phát ngôn.”
Trọng Tổng: “Được, được rồi, không vội, Lâm đại sư, anh suy nghĩ kỹ lại một chút đi, không cần phải trả lời nhanh đâu.”
Lâm Phàm gật đầu một cái: “Được rồi. Nếu như không có chuyện gì thì tôi cúp máy trước đây.”
Cúp điện thoại.
Lâm Phàm đắc ý nhìn Vương Minh Dương: “Nhìn thấy chưa, là mời làm người phát ngôn đó.”
Vương Minh Dương giơ ngón tay cái lên: “Xem như là cậu tài giỏi. Nhưng mà nói thật nha, sau này nhất định phải làm người phát ngôn cho tôi đó. Thôi không nói những chuyện này nữa, bữa trưa hôm nay tôi đã sắp xếp ổn thoả hết rồi, cùng nhau đi ăn cơm thôi.”
Lâm Phàm gật đầu: “Đi. Hỏi thử những ông chủ hàng xóm xung quanh, xem có người nào muốn đi hay không. Nếu đồng ý đi chung thì cũng phải mời đàng hoàng mới được.”
Vương Minh Dương cười nói: “Tôi làm việc, cậu còn chưa yên tâm sao? Chỉ là đi ăn một bữa cơm mà thôi, có thể tốn bao nhiêu tiền chứ.”
.......
Giữa trưa.
Vương Minh Dương làm rất tốt, trên cơ bản những ông chủ cửa hàng xung quanh đều đồng ý đi ăn mừng. Lần này mời khách cũng đã đến khoảng mười bàn, thực sự rất náo nhiệt.
Bây giờ, Lâm Phàm ngồi ở đó, nhưng lại nhớ đến kiến thức ở trang thứ sáu mình mới có được. Một trong tám phong cách ẩm thực, ẩm thực Giang Tô. Ngược lại hắn hơi muốn nếm thử một chút, hơn nữa bây giờ còn đang ở trong nhà hàng, có đủ điều kiện để thực hiện, sau đó hắn vỗ bả vai của Vương Minh Dương: “Anh có quen biết với ông chủ của nhà hàng này không?”
Vương Minh Dương gật đầu: “Có quen biết, mà sao vậy?”
Lâm Phàm cười nói: “Thật ra tôi muốn nấu một vài món ăn, để mời mọi người nếm thử một lần.”
Vương Minh Dương vô cùng ngạc nhiên: “Cậu còn biết nấu ăn nữa sao?”
Lâm Phàm liếc mắt nhìn qua: “Thì sao nào, đừng xem thường người khác nha.”
Vương Minh Dương cười: “Đi, tôi dẫn cậu đến nhà bếp. Cho cậu làm thử một lần, cũng đừng làm ra thứ gì không thể ăn đó nha.”
Các ông chủ cửa hàng ở xung quanh cũng tò mò hỏi: “Lâm đại sư, anh muốn đi đâu vậy?”
Vương Minh Dương vừa cười vừa nói: “Lâm đại sư định đi nấu vài món cho các anh đó, muốn cho các anh thưởng thức tay nghề một chút.”
“Lâm đại sư còn có thể nấu ăn nữa sao?”
“Chuyện này thật là mới lạ .”
“Bánh kếp của ông chủ nhỏ làm ăn rất ngon, cũng không biết những món ăn khác làm như thế nào.”
Lâm Phàm cười nhẹ một cái: “Biết một chút. Tôi thấy hôm nay tất cả mọi người đều rất vui vẻ, sẽ cho mọi người nếm thử một chút.”
Các ông chủ cửa hàng đều cười: “Thực ra, điều tôi thích nhất chính là Lâm đại sư cho chúng tôi mỗi người một cái kếp.”
.......
Ở nhà bếp phía sau!
Vương Minh Dương nói: “Lão Trương! Người anh em này của tôi muốn tự mình làm vài món ăn, có được không vậy.”
Sau khi ông chủ nhà hàng nghe xong thì lập tức cười nói: “Anh Vương cũng đã mở lời, nếu không có chỗ trống thì cũng phải nhường một chỗ thôi.”
Vương Minh Dương cười nói: “Vậy thì xin cảm ơn nhiều.”
Trong nhà bếp, Lâm Phàm có hơi căng thẳng một chút. Đây chính là lần đầu tiên hắn nấu ăn. Thật sự không biết kiến thức bách khoa toàn thư này như thế nào. Nhưng mà dựa theo những kỹ năng trước kia để xem xét, chỉ sợ lần này cũng không phải đơn giản đâu.
Lão Trương: “Bếp trưởng Lý, đây là anh em của anh Vương. Anh ta muốn đích thân nấu ăn, nên mọi người giúp đỡ một chút nha.”
Bếp trưởng Lý gật đầu: “Tôi biết rồi, ông chủ.”
Sau đó, Bếp trưởng Lý nhìn Lâm Phàm, ngược lại có chút tò mò. Không biết cái tên này có thể làm ra món gì. Nhìn ngoại hình,cũng không giống như người thường xuyên ở trong bếp. Xem ra hơn phân nửa là muốn thể hiện một chút mà thôi.
Lâm Phàm quay qua khoát tay với Vương Minh Dương: “Anh đi ra trước đi. Ở đây cứ giao cho tôi, chỉ làm mấy món sở trường thôi mà.”
Vương Minh Dương cười nói: “Được rồi.”
Sau khi Vương Minh Dương rời đi, Lâm Phàm mặc vào trang phục của đầu bếp. Sau đó đi rửa tay, đây là lần đầu tiên hắn nấu ăn thật là có chút tò mò. Hắn không biết món ăn mình nấu xong sẽ có hương vị như thế nào. Dù sao từ khi nhận được phần kiến thức này, hắn cũng chưa có làm qua.
Bếp trưởng Lý nhìn qua lập tức biết thân phận người này không đơn giản, bởi vậy cũng khách sáo hỏi: “Cậu muốn làm món gì đầu tiên?”
Lâm Phàm cười một cái: “Vậy làm món Cá Quế Sóc đi.”
(Cá Quế Sóc là một món ăn nổi tiếng trong ẩm thực Giang Tô, có nguồn gốc từ Tô Châu . Nó được chế biến bằng cách lóc xương và tạo hình một con cá Quế thành hình dạng tương tự như con sóc, sau đó chiên ngập dầu trong và bơ ăn kèm với nước sốt chua ngọt)
Bạn cần đăng nhập để bình luận