Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 811: Có muốn ăn nữa không?

Cắn vào một miếng.
Trần Tường vốn muốn thả chiếc bánh kếp xuống, nhưng bỗng nhiên trong lúc đó đầu lưỡi của cậu ta như mọc ra cánh tay gắt gao nắm chặt chiếc bánh kếp lại, không để cho cậu ta thả xuống.
Oành!
Giờ phút này, Trần Tường cảm giác trong đầu của mình như muốn nổ tung, từng ánh kim quang trong đầu như dòng nước chảy xuôi, một loại hương vị chưa từng nếm qua nhảy nhót trên đầu lưỡi.
Loại cảm giác này…
Này…
Vô cùng sốc!
Trần Tường nhắm chặt hai mắt sững sờ ở nơi đó, cảm giác trong lòng cậu ta như chứa đựng toàn bộ thế giới.
“A…”
Một tiếng kêu khoa trương từ trong miệng của Trần Tường thốt ra, cùng lúc đó biểu tình trên mặt cũng biến hoá.
“Tôi cảm giác bản thân mình giữa bộn bề công việc, cảm nhận được một loại cảm giác thong thả.” Trần Tường lẩm bẩm.
Vẻ mặt bạn học xung quanh đều hoang mang, không thể tin nổi nhìn Trần Tường, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Nhất là khi Trần Tường thốt ra tiếng kêu kia, làm cho bọn họ lộ ra vẻ mặt không dám tin, giống như gặp phải quỷ.
Trong lòng không thể không kêu gào.
Có cần làm quá như thế không hả.
Lâm Phàm tự tin nhìn cậu ta, sau đó giật lấy chiếc bánh kếp mà Trần Tường đang cầm trên tay.
Bất thình lình!
Trần Tường tỉnh táo lại, dường như cậu ta phát hiện mình đã bị mất thứ gì đó rất quan trọng.
“Đưa bánh kếp lại cho tôi.” Trần Tường gấp gáp nói, trong mắt toát ra khát vọng chưa bao giờ có.
Lâm Phàm cười nói: “Không phải chỉ ăn một ngụm thôi à.”
Xung quanh bạn học đã sớm trợn tròn mắt, tình huống này có chút sai sai nha.
“Anh trai, tôi sai rồi, cậu đưa bánh kếp lại cho tôi đi.” Trần Tường nói.
Ồn ào xôn xao!
Tất cả mọi người choáng váng, thế này thì quá lắm rồi, hai người này sẽ không thông đồng trước đó đấy chứ. Hôm nay cố tình tới đùa giỡn với bọn họ phải không, chứ nếu không thì với tính cách của Trần Tường làm sao có vẻ mặt này được.
“Nhịn không được sao?” Lâm Phàm cười hỏi.
Sâu trong nội tâm của Trần Tường rất muốn nói là tôi sẽ không ăn cái thứ hai đâu, nhưng hành động của cậu ta lại bán đứng cậu ta. Cậu ta cảm thấy miếng bánh kếp này là món ăn mỹ vị nhất trong cuộc đời này mà cậu ta từng nếm qua, thật sự làm cậu ta không thể chịu đựng nổi.
“Ừ.” Trần Tường nặng nề gật đầu, cậu ta thật sự nhịn không được, chiếc bánh kếp này thật sự là quá ngon, ngon đến mức cậu ta không cách nào dùng lời nói để có thể hình dung được.
“Trần Tường, rốt cuộc mùi vị thế nào vậy.”
“Hai người không phải thông đồng với nhau trước rồi đấy chứ.”
Các bạn học tò mò hỏi, cảm giác này thật sự quá vi diệu, cho dù là tận mắt chứng kiến cũng không thể tin nổi đó.
“Tôi cũng không tin.”
Một người trong đó cầm lấy một phần bánh kếp, hắn ta ngược lại rất muốn xem chiếc bánh kếp này đến cùng có gì khác biệt. Thế nhưng khi cắn xuống một cái, nét mặt của cậu ta lại giống y như đúc Trần Tường.
Trong đầu cậu ta có một cảm xúc ngon lành tuyệt vời chưa từng có, giống như dòng nước chảy xuôi trong lòng, khiến cho người khác không thể nhịn được nữa.
“Con mẹ nó, thiệt hay giả vậy, cả đám giống như là bị ma nhập thế.”
“Tôi không tin, tôi cũng muốn thử xem thế nào.”
Đám người giơ tay lên lấy bánh cũng đều cắn nhẹ một cái, bọn họ cũng rất muốn biết chiếc bánh kếp này có gì mà đặc biệt dữ vậy.
Thế nhưng sau khi cắn xong một ngụm.
Không gian bây giờ đột ngột yên tĩnh lại, nhưng thỉnh thoảng còn có thể nghe được từng tiếng kêu rên vang lên.
“A!”
“A!”

Nhân viên phục vụ ngoài cửa nghe thấy âm thanh này, sắc mặt biến đổi, mấy người bên trong không phải là đang ấy ấy đấy chứ…
Nghĩ như vậy làm cho mặt của nhân viên phục vụ đỏ lên, cậu ta lén lút liếc nhìn nhưng khi thấy Lâm Phàm đứng ở nơi đó thì có chút nghi ngờ mà mở điện thoại lên, vừa nhìn đã xác định xong, rồi sau đó mới nhanh chóng rời đi.
Lâm Phàm đứng tại chỗ, khóe miệng hơi hơi run rẩy, mặc dù bánh kếp hắn làm ăn rất ngon. Thế nhưng cũng không cần thiết phải làm lố đến mức như vậy chứ.
“Ăn ngon.”
“Đúng là mỹ vị nhân gian.”
“Mẹ của con ơi, tự dưng con muốn khóc.”
Lâm Phàm không vội mà cứ ở đó chờ đợi, qua rất lâu sau, bánh kếp trên bàn đã bị càn quét không còn một mống. Tất cả mọi người mới chuyển ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm.
“Các người nhìn tôi như thế làm gì?” Vai Lâm Phàm chợt run lên, rất tùy ý mà cười nói.
Bỗng nhiên, đám người trăm miệng một lời: “Anh Lâm, có thể làm thêm một phần nữa được không?”
Lâm Phàm cười: “Nói cho tôi biết, ăn ngon không hả?”
“Ăn ngon.”
Lâm Phàm nói: “Có muốn ăn nữa?”
“Muốn.”
Lâm Phàm tiếc nuối nói: “Vậy thật ngại quá đi, đã hết rồi, mỗi người một phần. Tôi là muốn mọi người nhớ kỹ ngày hôm nay, bây giờ đã biết bánh kếp lợi hại rồi chứ gì.”
Đám người khóc không ra nước mắt: “Anh trai à, nể mặt chúng ta là bạn học chung với nhau, lại thêm một phần nữa đi mà.”
“ha ha.” Lâm Phàm cười lớn, tràn đầy cảm giác thành tựu, hắn đã chờ có một ngày như thế này đây.

Phòng sát vách.
Hai vợ chồng lão sư Hạ thết đãi ban lãnh đạo trường, theo sau đứng dậy kính rượu: “Cám ơn các lãnh đạo đã chăm sóc chúng tôi trong khoảng thời gian này, hai vợ chồng chúng tôi xin kính một ly trước.”
Lãnh đạo trường học: “Đâu nào, lão sư Hạ và lão sư Thẩm đều là người tận tụy, đã vì trường chúng ta bồi dưỡng ra không ít nhân tài, chúng tôi hẳn phải nên cảm ơn mới đúng! Mọi người cùng nhau đến, cứ tùy tiện là được, đêm nay chủ yếu vui vẻ thôi, không nhất định phải uống say nhé.”
“Đúng, đúng.” Những người khác hùa theo.
Đột nhiên cửa bị đẩy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận