Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 145: Rất dũng cảm!

Căn bản phóng viên chưa từng nghĩ tới việc, bánh kếp lại có quan hệ với bệnh chán ăn. Thật đúng với câu nói ‘Thế giới rộng lớn không thiếu điều mới lạ, chuyện bạn chưa từng thấy không có nghĩa là không xảy ra’.
Bây giờ hắn bị đám phóng viên này vây quanh, ép hỏi đáp án, bản thân hắn nên làm gì đây?
Muốn hắn phải hèn nhát sao?
Đùa gì chứ!
Bản thân hắn là người hèn nhát như vậy à?
Lâm Phàm nói: “Về những vấn đề mà mọi người hỏi, thật đáng tiếc là tôi chỉ biết bánh kếp. Bánh kếp do chính tôi làm chính là bánh kếp ngon nhất thiên hạ. Ngon đến mức người mắc bệnh chán ăn cũng thích ăn bánh do tôi làm. Điều này chứng tỏ bánh kếp của tôi đích thực là món ăn vô địch thế giới.”
Một trận xôn xao!
Đám phóng viên đều ngây người chết đứng, bọn họ vốn nghĩ rằng Lâm đại sư sẽ khiêm tốn một chút, hoặc cũng sẽ thấy hoảng sợ. Vậy mà không ngờ hắn lại tự tin như vậy. Phục! Bọn họ thật sự phục sát đất rồi! Đây chính là một tin tức lớn.
Điền Thần Côn không ngờ Lâm Phàm sẽ trả lời như vậy.
Ngô Thiên Hà cũng choáng váng, Lâm đại sư đang muốn gây xôn xao dư luận sao?
Phóng viên: “Lâm đại sư, bây giờ đã xác định người mắc bệnh chán ăn không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào đối với bánh kếp của anh. Thậm chí họ còn vô cùng mê món bánh kếp đó. Xin hỏi anh có phương thức bí truyền đúng không?”
Lâm Phàm lắc đầu: “Không có! Bánh kếp của tôi không có bất cứ phương thức bí truyền gì, cũng chỉ là dựa vào cách làm bình thường mà thôi.”
Phóng viên không tin: “Nếu chỉ dựa vào cách làm bình thường thì sao có thể làm được món bánh kếp ngon như vậy chứ?”
Lâm Phàm tự tin nở nụ cười: “Đó là bởi vì những phần bánh kếp đó do chính tay tôi làm chứ không phải người khác làm.”
Phóng viên không biết nên đáp lại như thế nào. Bọn hắn cảm thấy Lâm đại sư quá tự tin, những lời đó khiến bọn hắn không biết nên tiếp tục hỏi câu gì. Nhưng dù sao đây cũng là tin lớn, bọn họ đều đã ghi chép lại rồi.
Lúc này, một phóng viên bỗng mở lời: “Lâm đại sư, mọi người đều biết, ở trong nước có rất nhiều người mắc bệnh chán ăn, nếu bọn họ đều tới ăn bánh kếp do anh làm thì liệu anh có thấy mệt mỏi không?”
Lâm Phàm cười nói: “Không mệt!”
Phóng viên vỗ tay: “Lâm đại sư, anh làm tôi cảm thấy rất bội phục, nhiều người bệnh như vậy anh cũng không cảm thấy mệt mỏi.”
Bọn hắn không thể không bội phục Lâm đại sư, chỉ cần dựa vào bánh kếp cũng có thể phát tài rồi.
Lâm Phàm kinh ngạc: “Tôi thấy các anh nghĩ sai rồi! Tôi không mệt bởi vì chỗ tôi đã quy định, mỗi ngày chỉ bán mười phần bánh kếp mà thôi, nếu muốn mua nhiều hơn thì phải dựa vào danh sách đã đăng ký.”
Phóng viên kinh hãi: “Lâm đại sư, mỗi ngày mười phần bánh kếp, đối với người mắc bệnh chán ăn cũng chỉ như hạt cát giữa sa mạc thôi. Bây giờ bánh kếp của anh chính là hi vọng duy nhất của họ, anh không nghĩ sẽ giúp đỡ họ sao?”
Vấn đề này Lâm Phàm đã từng nghĩ tới, cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Hắn không phải Quan Thế âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, không có năng lực thần thông quảng đại gì. Nếu mỗi một người bệnh đến, hắn đều phải bận rộn làm thêm một phần bánh kếp cho họ, vậy hắn lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy? Huống hồ loại bánh kếp này cũng không thể trị dứt điểm bệnh chán ăn, hiện tại thêm một người thì sau này có muốn thêm người cũng nhận không nổi. Đương nhiên, những lời hắn vừa nói, đợi đến lúc lan truyền lên mạng cũng không biết sẽ biến thành như thế nào, điều đó không nằm trong dự tính của hắn. Chỉ cần nói rõ ràng, sau này cũng không cần phải lo lắng gì.
Coi như người khác chửi hắn thì có thể làm gì được? Bản thân hắn cũng không mất miếng thịt nào.
Lâm Phàm nói với vị phóng viên đó: “Tôi là người, không phải thần phật. Tôi chỉ có hai tay mà thôi, căn bản là làm không nổi. Bánh kếp của tôi chỉ có thể làm mọi người yêu thích chứ không đại biểu cho việc có thể chữa khỏi bệnh chán ăn. Vì vậy mỗi ngày bán mười phần bánh cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận