Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 631: Cô muốn thế nào

Vương Minh Dương cười khẩy, nói: “Tức giận? Tao không giận. Hôm nay mày dẫn người đến đây chọc giận anh em tao. Nếu mày muốn chơi thì tao chơi với mày. Tao chỉ muốn nhắc mày một câu, dù Vương Minh Dương tao là người làm ăn đàng hoàng nhưng nếu có kẻ nào ác độc đến thì Vương Minh Dương tao cũng chẳng sợ thằng nào đâu.”
Cả đời Triệu Tứ chẳng sợ ai nhưng thật sự rất sợ Vương Minh Dương, rõ ràng là người không sợ chết. Trước đó lúc họ còn ở công trường, Vương Minh Dương dẫn theo đám công nhân, xuống tay tàn nhẫn đánh hắn ta đến chết đi sống lại. Bây giờ là xã hội gì? Mục đích lớn nhất của hắn ta là kiếm tiền, nếu đắc tội Vương Minh Dương, hắn ta không dám chắc mình có khả năng đấu lại đối phương.
Huống chi bây giờ Vương Minh Dương có tiền cộng thêm máu liều trước đây, cả hai kết hợp lại đúng là không dám nghĩ tới.
Đám đàn em Triệu Tứ dẫn đến đứng bên cạnh không dám nói câu nào, lão đại bọn họ bị người ta chỉ vào mặt mắng xối xả, không dám nói một lời. Tất nhiên bọn họ hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Dạ dạ, anh Vương, anh bớt giận. Em không đến gây sự thật đó. Chuyện trước kia là do em đây có mắt không tròng, lần này em cũng chưa nắm rõ tình hình. Nếu em biết rõ, anh nói sao em dám tới đây được chứ.” Triệu Tứ vội vàng bào chữa.
Lâm Phàm nhìn Vương Minh Dương: “Trước đó anh đánh hắn à?”
Vương Minh Dương: “Không có, đánh cái gì mà đánh. Tôi chưa có đánh ai bao giờ.”
Lâm Phàm mở miệng nói: “Triệu Tứ đúng không?”
Triệu Tứ nơm nớp lo sợ nói: “Gọi tôi tiểu Tứ được rồi.”
“Lâm đại sư, có chuyện gì vậy?” Lúc này Lưu Hiểu Thiên vội vàng chạy ra: “Tôi mới đi nhà vệ sinh, bọn họ nói có người đến quậy phá à?”
“Triệu Tứ, anh ở đây làm gì?” Lúc Lưu Hiểu Thiên thấy Triệu Tứ, hơi bất ngờ sau đó sắc mặt bắt đầu nghiêm túc.
Triệu Tứ thấy người đến, trố mắt: “Đồn trưởng Lưu, anh cũng ở đây hả?”
Mặc dù Lưu Hiểu Thiên mới thăng chức sở trưởng không lâu nhưng đã nắm tin tức các thế lực lớn nhỏ ở Thượng Hải như lòng bàn tay, hơn nữa cũng thường xuyên qua lại với họ.
“Triệu Tứ, anh dẫn người đến đây muốn làm gì? Có phải muốn kiếm chuyện hay không? Nếu anh muốn kiếm chuyện thì cứ nói thẳng, bây giờ tôi sẽ gọi người đến dẫn các anh trở về, các anh muốn ở bao lâu cũng được.” Lưu Hiểu Thiên nói.
Triệu Tứ vội vàng phân bua: “Đồn trưởng Lưu, hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Tôi không phải đến gây chuyện đâu.”
Lưu Hiểu Thiên nắm cổ áo Triệu Tứ, nghiêm túc nói: “Tôi không quan tâm bình thường anh làm gì, nhưng anh nhớ kỹ cho tôi, nếu anh muốn chơi, Lưu Hiểu Thiên tôi mỗi ngày không làm gì hết, theo anh chơi đùa cho đã. Anh không làm chuyện phạm pháp, tôi không cách nào bắt được anh, thế nhưng chỉ cần anh dám phạm pháp một lần tôi sẽ cho anh lãnh đủ. Để tôi xem anh chống đỡ được bao lâu.”
Bây giờ Triệu Tứ muốn thắt cổ tự tử cho rồi, bà mẹ nó chuyện gì đang xảy ra vậy? Bản thân mình là người trong hắc đạo, xử lý mấy chuyện bí mật không thể lộ ra ánh sáng, nếu để cho đồn trưởng Lưu theo dõi mình chằm chằm như vậy, sau này làm sao làm việc gì được nữa chứ.
“Ài, tôi nói nè đồn trưởng Lưu, Triệu Tứ tôi không phải đến gây sự, thật sự tôi cũng không biết chuyện gì nữa mà.” Triệu Tứ muốn rớt nước mắt, đừng nhìn hắn ta đang thuận buồm xuôi gió mà lầm. Đây là nhờ bọn họ mắt nhắm mắt mở, chỉ cần mình đừng làm chuyện gì quá đáng thì vẫn còn có thể thỏa thuận được.
Nhưng nếu bây giờ mình cố ý đâm đầu vào họng súng chính là muốn chết.
Côn đồ muốn chống đối với cảnh sát, anh có bao nhiêu lá gan vậy?
Chưa nói đến việc cảnh sát đều trang bị súng lục, nếu muốn chơi anh, anh không nghe lời thì ăn kẹo đồng cũng đáng đời lắm.
Triệu Tứ không biết nói gì, việc này có liên quan méo gì đến mình, sao lại gặp phải hai người lợi hại này chứ?
Vương Minh Dương là người hắn ta sợ nhất, giờ còn thêm đồn trưởng Lưu góp mặt thì đúng là không cho người ta con đường sống mà.
Lâm Phàm khoát tay nói: “Việc này không liên quan đến anh, người của anh dọa mấy bạn nhỏ bên trong hoảng sợ, đi vào trong xin lỗi cho tôi sau đó cút xéo đi.”
Đồn trưởng Lưu bên cạnh nói: “Không nghe thấy lời Lâm đại sư nói à? Vào xin lỗi rồi cút ngay đi, sau này đừng kiếm chuyện cho tôi, dám đi kiếm chuyện nữa tôi sẽ chơi tới với anh.”
Triệu Tứ gật đầu ngay lập tức: “Dạ, dạ tôi đi ngay đây.”
Sau đó Triệu Tứ dẫn các đàn em đứng ở ngay cửa: “Khi nãy mấy chú bất lịch sự, nóng nảy quá. Xin lỗi các bạn nhỏ nhiều nhé!” (:p)

Lúc này, ánh mắt Lâm Phàm nhìn Chương Tuệ nói: “Cô muốn thế nào…”
Mắt Chương Tuệ trợn tròn, chớp chớp: “Tôi không muốn thế nào cả.”
Trong xe.
Triệu Tứ lau mồ hôi trán, một tên đàn em ngồi cạnh hung hăng nói: “Tứ gia, lần này chúng ta thật mất mặt.”
“Mày biết cái gì, mất mặt đã là gì, chỉ cần không mất mạng là may rồi.” Triệu Tứ mắng.
Tên đàn em nói: “Tứ gia, đâu phải chúng ta không có mối quan hệ, huống chi đồn trưởng Lưu là cái thá gì, chúng ta quen biết cả Cục trưởng cơ mà, mắc mớ gì phải sợ hắn ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận