Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 674: Sách quý lão sư tặng

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Minh Thanh nhìn mọi người: “Thật xin lỗi! Tôi nóng tính quá, anh cho tôi xin lỗi nhé Lão Tôn.”
Cả đám nhìn nhau, họ cũng nghe được giọng nói trong điện thoại, có vẻ còn rất trẻ tuổi. Trong lòng họ hơi tò mò, không biết Lão Triệu nhận ai làm thầy.
Chẳng lẽ đúng như lời bọn Triệu Lực Hành từng nói, Lão Triệu nhận một người trẻ tuổi làm thầy mình à?
Hơn nữa Lão Triệu thật nghe lời, trước đó còn quậy rối tung rối mù, bây giờ lại xem như không có gì xảy ra.
Họ muốn thăm dò thêm, nhưng nhìn cảm xúc của Lão Triệu bây giờ họ không dám lên tiếng. Nếu nói sai chỗ nào thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.
Lão Mộ bên cạnh khuyên nhủ: “Được rồi, hiểu lầm là tốt rồi. Chuyện này chẳng qua do ba thằng nhóc này nghĩ lung tung rồi gây ra cớ sự. Không phải tôi nói anh chứ, Lão Triệu à tính tình anh nóng nảy quá đấy. Nếu không phải Lâm đại sư gọi điện thoại đến chắc anh sẽ quậy lớn chuyện này luôn rồi đúng không. Lâm đại sư nhận anh làm đệ tử không phải coi trọng việc ông tổ chức lễ nghi long trọng, mà là nhận được người học trò như anh. Cậu ấy cũng rất vui mừng, không quan tâm mấy chuyện cỏn con này đâu. Không phải Lâm đại sư vừa tặng quà cho anh à? Hay là mở ra xem thử đi, để chúng tôi có dịp mở mang tầm mắt với!”
Triệu Minh Thanh khó khăn lắm mới được xoa dịu, sau đó lắc đầu: “Không thèm cho mấy người xem.”
Lão Mộ cười nói: “Úi chà, Lão Triệu thật keo kiệt. Xem một chút thôi mà. Bây giờ anh cũng đang muốn xem chứ mà, đúng không?”
Triệu Minh Thanh không nói không rằng, quả thật ông ấy rất muốn xem thử, trong lòng ông ấy rất chờ mong không biết lão sư sẽ tặng quà gì cho mình, chẳng qua là do bị bọn họ chọc tức thôi.
Trên bàn tròn.
Lão Tôn ngồi một bên, họ có mấy chục năm bạn bè tất nhiên không phải vì vài câu nói mà trở nên xa lạ. Triệu Minh Thanh hừ lạnh, ngồi nghiêng người không muốn cho ông ta nhìn. Lão Tôn kéo tay Lão Triệu: “Thôi nào, chú bao nhiêu tuổi rồi hả? Chúng ta đã bước một chân vào quan tài mà vẫn giở tính trẻ con này à? Cho tôi cùng xem thử lão sư của chú tặng gì đấy?”
Thật ra trong lòng họ vẫn lựa chọn tin tưởng Triệu Lực Hành, nhưng với hoàn cảnh bây giờ thì họ chỉ có thể nói hùa theo Lão Triệu. Còn với việc lão sư của Lão Triệu tặng gì thì họ không hề quan tâm, dù sao cũng chẳng có gì quý giá.
Lão Triệu liếc nhìn Lão Tôn, sau đó ngồi thẳng lưng, cẩn thận mở hộp quà ra.
Sau khi thấy đó là một quyển sổ ghi chép bình thường, mọi người lập tức mất hứng, nghĩ thầm cái này là cái khỉ gió gì đây.
“Đây là quyển sách gì?” Lão Lý hỏi.
‘Lý thuyết bệnh thương hàn’.
(Mấy chương trước quên giải thích quyển sách này cho đọc giả, đây là một cuốn sách cổ y không còn nguyên vẹn của tác giả Trương Trọng Cảnh thời Đường. Bên trong ngoài bệnh chính là thương hàn còn có một số loại bệnh khác nữa.)
Lão Tôn phát biểu: “Đây là một quyển sách Trung Y, không biết nội dung thế nào.”
Triệu Minh Thanh nói: “Y thuật của lão sư cao siêu, tất nhiên không tặng loại sách thông thường rồi.”
“Đúng đúng, chắc chắn không phải loại sách bình thường.” Cả đám ngồi nói hùa theo.
Lật trang đầu tiên, trên đó có đánh dấu chia làm hai loại.
‘Lý thuyết bệnh thương hàng’
‘Lý thuyết cơ bản quan trọng’
Triệu Minh Thanh nôn nóng mở trang thứ hai, nội dung chương một đập ngay vào mắt.
Ông tập trung tinh thần, nghiền ngẫm từng chữ, tâm trạng kích động bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, trong mắt lóe lên vẻ phấn khích.
Bàn về phương pháp chẩn mạch.
Hỏi: “Mạch người có âm có dương, đó gọi là gì?”
Đáp: Những mạch lớn, nổi, nhiều, động, trượt gọi là dương. Mạch trầm…
Ban đầu bọn người Tôn Tông Vân không để ý nội dung này, nhưng từ từ họ bị nội dung trước mắt thu hút, dường như thấy được một món đồ vô cùng khủng khiếp.
Trong đó giảng giải các kiến thức về chẩn mạch, hơn nữa rất đầy đủ, hợp tình hợp lý. Dù không đọc được bao nhiêu nhưng họ đã nhận ra đây đúng là một tác phẩm lớn.
Cộp!
Triệu Minh Thanh đóng sách lại, ông ấy biết chính tay lão sư chấp bút viết quyển sách này. Dù chỉ mới đọc một trang nhưng ông ấy biết y thuật của lão sư không hề tầm thường, thật may mắn khi ông ấy có thể nhận một người như vậy làm thầy.
Bọn người Tôn Tông Vân đang chìm đắm trong đó, thấy Triệu Minh Thanh khép sách lại lập tức gấp gáp nói: “Lão Triệu, đừng làm vậy. Cho chúng tôi xem thêm một tí nữa đi.”
Triệu Minh Thanh xua tay nói: “Không được, không được. Đây là sách quý của lão sư tặng tôi. Mấy ông muốn đọc thì phải được sự đồng ý của lão sư tôi đã. Về đi, về đi. Hôm nay tôi không giận nữa, các ông tới trễ thì thôi vậy, ôi phải về nghiên cứu sách thật kỹ đây.”
Tôn Tông Vân cũng nghiên cứu Trung Y, làm sao có thể bỏ qua chuyện này được, lập tức nói: “Lão Triệu, anh lâu rồi cũng không ghé nhà chú chơi, hay là tối nay anh qua chú tâm sự suốt đêm nhé?”
Triệu Minh Thanh thẳng thừng từ chối nói: “Không cần, lần sau đi.”
Trong lòng Tôn Tông Vân ngứa ngáy đồng thời cũng thầm hận, nếu từ đầu không nghe mấy thằng nhóc kia nói ra nói vào thì làm sao xảy ra chuyện được. Dựa theo tính tình của Lão Triệu, nhất định sẽ cho mình xem chung rồi.
Có vài người gần đó chuyên công tác trong Tây Y nên không nhiều hứng thú lắm với Trung y, tuy nhiên họ cũng có chút hứng thú với quyển sách này, chỉ là Lão Triệu không cho xem thì họ cũng đành chịu vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận