Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 476: Có thể đụng chết tôi được không?

Thế nhưng người đàn ông này hoàn toàn không để ý đến Lâm Phàm, vẫn đi về phía trước như cũ, giống như đang tìm kiếm mục tiêu mới.
Lâm Phàm nhìn tình hình này, cũng không có suy nghĩ nhiều. Nếu đã như thế, vậy thì ‘xem’ cho anh ta một chút vậy, liếc mắt một cái lập tức thấy được ‘tướng mạo ảm đạm, tài vận sụp đổ’.
“Đánh bạc thua sạch tài sản phải không ?” Lâm Phàm nói.
Đột nhiên.
Người đàn ông này dừng bước, một lúc lâu sau cũng không hoàn hồn lại mà đờ đễnh nhìn Lâm Phàm.
Sau đó, trong giọng nói người đàn ông này hơi run rẩy: “Sao cậu biết được.”
Lâm Phàm dừng xe ở bên đường, lập tức xuống xe: “Tôi nhìn ra được, sắc mặt của anh không tốt lắm.”
Sau đó, người đàn ông này đột nhiên biểu hiện rất đau khổ. Cả người ngồi bệt xuống đất, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: “Sau này tôi biết làm sao bây giờ.”
Lâm Phàm cũng không phải người thích xen vào chuyện của người khác. Hơn nữa việc không đâu này lại nhào vào người mình, cũng không thể bỏ mặc được.
Hắn dựa lưng vào cửa xe, hai tay khoanh lại: “Nói đi, chuyện là thế nào vậy?”
Người đàn ông ngẩng đầu lên, giống như đang rất cấp bách để tìm ra được một câu đột phá: “Tôi tên là Vương Đào, mở một tiệm rửa xe. Hôm qua, bạn của tôi rủ tôi cùng đi ăn tối, tôi đã uống nhiều rượu, sau đó là đi tắm rửa, cuối cùng bọn họ rủ tôi đánh bài. Khi đó tôi đã uống say rồi, cũng không suy nghĩ nhiều, nên đã đồng ý. Cho tới bây giờ, khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình không chỉ thua hết tất cả tiền tiết kiệm mà còn thiếu nợ hơn một trăm vạn. Tôi còn có vợ con, cậu nói xem bây giờ, tôi còn có thể làm được gì? Nếu như tôi chết rồi thì tất cả mọi chuyện có thể kết thúc ở đây.......”
Lâm Phàm lấy một điếu thuốc từ trong xe ra đưa cho người đàn ông này: “Nào, hút một điếu đi, chậm một chút, con người mà không có trở ngại nào là không thể vượt qua, cần gì phải nghĩ quẩn chứ.”
Xoạt xoạt!
Đốt một điếu thuốc, làn khói bay vờn quanh.
Vương Đào nhìn Lâm Phàm: “Cậu là ai? Tại sao cậu lại muốn nói chuyện với tôi?”
Lâm Phàm cười: “Tôi là thầy bói, nhìn thấy anh hơi thảm, nên mới hỏi một chút.”
“Thầy bói sao.......” Vương Đào cũng không có tức giận, sau đó nhìn Lâm Phàm rồi thỉnh cầu: “Cậu có thể đụng chết tôi được không?”
Lâm Phàm vô cùng ngạc nhiên: “Cái gì?”
Hắn nghe lầm rồi sao, người này muốn mình đụng chết anh ta? Đây là lần đầu tiên hắn gặp được tình huống này trong đời.
Vương Đào cúi đầu, rầu rĩ hút thuốc: “Tôi vượt đèn đỏ, sau đó cậu đụng chết tôi đi. Tôi có thể dùng mạng của mình để kiếm chút tiền bảo hiểm cho gia đình.......”
Điếu thuốc Lâm Phàm đang kẹp trong tay tự nhiên rơi trên mặt đất. Tên này cũng quá điên rồi, không biết trong lòng anh ta đã biến thành hình dáng nào rồi, mới có thể nghĩ ra cách như vậy.
“Này anh trai! Tốt nhất là anh không nên suy nghĩ như thế này nữa. Chuyện gì đều có thể giải quyết, hà tất phải như vậy.” Lâm Phàm khuyên giải vài câu.
Đinh đinh.
Đúng lúc này, điện thoại của Vương Đào vang lên, nhưng nhìn thấy tên người gọi đến hiển thị trên màn hình, thật lâu sau cũng chưa bình tỉnh được.
“Ai vậy? Những người rủ anh đánh bạc hả?” Lâm Phàm hỏi.
Vương Đào gật đầu.
Lâm Phàm suy nghĩ một chút: “Nhận đi, nói là có người trả tiền thay anh, kêu bọn họ chạy tới tìm anh đi.”
Thấy Vương Đào vẫn chưa hoàn hồn lại, Lâm Phàm nói tiếp: “Làm sao vậy? Sợ hả? Đến chết anh còn không sợ, mà sợ những thứ này? Đây là giúp anh lấy tiền về đó, không phải là điều tốt nhất sao ?”
Vương Đào sững sờ, dường như hiểu ra điều gì: “Đúng! Chết tôi còn không sợ, thì sợ những cái này làm gì.”
Nhận điện thoại.
Vương Đào vô cùng bình tĩnh khi nói chuyện với người trong điện thoại, rất nhanh sau đó đã cúp máy.
“Tôi thấy dáng vẻ này của anh chắc chắn là bị người ta bắt tay nhau lừa gạt rồi.” Lâm Phàm cười. Sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lưu Hiểu Thiên: “Đội trưởng Lưu, quấy rầy mộng đẹp của anh rồi. Đang đi trên đường thì tôi thấy một người có ý định tự sát. Hoá ra người này là đánh bạc bị người ta lừa gạt , tôi cảm thấy anh nên đến đây một chuyến đi.”
Vương Đào nhìn Lâm Phàm gọi điện thoại xong, sau đó mới nói: “Vô dụng thôi. Đây là việc đôi bên tình nguyện, tôi đánh bạc thua tiền, giấy trắng mực đen đều ghi rõ, báo cảnh sát thì có ích lợi gì chứ.”
Lâm Phàm cười: “Đừng nghĩ như vậy, chuyện này là do anh nghĩ quá cực đoan, nếu là bọn họ bắt tay nhau lừa gạt thì anh làm sao bây giờ?”
“Sao có thể.......” Vương Đào lắc đầu nói. Đến bây giờ anh ta cũng không nghĩ là mình bị bọn họ lừa gạt.
Lâm Phàm cũng không nói gì, chỉ yên lặng chờ đợi. Có đôi khi không thể không phục kiến thức xem bói này, thực sự là quá biến thái. Đặc biệt là khi hắn xem cho Vương Đào ở trước mắt này, ngoại trừ sắc mặt không tốt lắm, vậy mà lại còn có thể nhìn ra được anh ta bị người khác hợp tác lừa gạt.
Không bao lâu sau có một chiếc xe hơi chạy đến.
Có ba người đàn ông mặt mũi tươi cười từ đằng xa đi tới: “Anh Đào......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận